Hiển thị các bài đăng có nhãn Hải Thụy. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hải Thụy. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

TRĂNG DẤU MÔI - KHÚC CA ĐỒNG VỌNG - thơ Hải Thụy




TRĂNG DẤU MÔI

Lưng đồi nhặt bóng hoàng hông
Khi không chợt nhớ cánh đồng - sông quê
Cánh Diều đánh võng bờ đê
Nghé ơi ! nghé ọ - sáo về nẻo xa


Mùa hương bưởi mật cạnh nhà
… lá vàng rụng xuống hồn ta lịm ngày
Tháng năm ngút – ngái tầm tay
Mày ngang – trán rộng dạn dày chân chim


Ruổi rong mỏi mắt kiếm tìm
Mòn thân lữ thứ con tim héo gầy
Phương nao “cúc tím” có hay
Sương chiều lãng đãng lại cay mắt mình


Trăng non soi bóng vô tình
…cớ chi đáy suối lưu hình – nửa môi?!



KHÚC CA ĐỒNG VỌNG

Sương chiều đẩm ướt ngọn cau
Trớ trêu chi… buộc dây trầu - đá vôi


Từ ngày tre cụt mồ côi
Ngỡ rằng tim đã mục rồi còn đâu
Sông Quê bỗng nối chiếc cầu
… sầu đông lại trở tươi màu nắng mai


Đêm lên bớt tiếng thở dài
Mắt nâu ai hớp lòng ai biết nào
Tình yêu lộng sắc ca dao
… bầu – bí khác giống chung rào trổ hoa


Mùa vàng đồng vọng khúc ca
Người ơi chớ để trăng tà  - heo may
Nỗi buồn rủ áo xa bay
… niềm vui về trọ trong mày – môi cong !

                              HẢI THỤY
                              haithuydnb@gmail.com

Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013

THƠ QUÊ HƯƠNG - Chùm thơ Hải Thụy





VƯỜN XƯA PHỐ QUÁN

                                         RIÊNG TẶNG HƯƠNG HỒN H . . .
                                         Ngày về phố chợ bên sông
                               Thương O phận bạc – nửa vòng trần gian
                                                                                                


                                Chiều nay trở lại vườn xưa
                                Xác xơ hoang lạnh như vừa chiến chinh
                                Giờ đây –
                                                Bóng lại gặp hình
                                Hoa niên vụng dại -
                                                                Tuổi mình đôi mươi
                                Xa rồi tuổi nhỏ rong chơi
                                Rêu phong dấu tích nụ cười tôi – em
                                Thời gian ngày đã sang đêm
                                Sớm khuya khuất cạn bạc chen mái đời
                                
                                Người xưa phố Quán đâu rồi
                                Nửa yên đáy mộ  - nửa trôi dòng đời!                                                                            
                                

                                
BẠT GIÓ

                                Dọc ngang – xuôi ngược bể dâu
                                Thân chim di trú – biết đâu mà về
                                Một mai mỏi cánh u mê
                                Hồn ai có đợi bên lề cuộc chơi ?!
                                                

NHỚ VỀ QUẢNG TRỊ
                                                                               
TẶNG H-L HỒ ĐỨC KHANH

                                Tuổi buồn phố Trị xa rồi
                                Con thuyền mộng nhỏ ra khơi dạo nào
                                Ngút ngàn nỗi nhớ lên cao
                                Ngoài tầm tay với . . . trăng sao hỡi người
                               
                                Lắng trong biển nhớ mù khơi
                                Một ốc đảo nhỏ giữa vời tiếc thương
                                
                                Chừ . . . tâm còn lại chút hương
                                Giàn hoa dạ lý bên vườn tuổi thơ
                                Dẫu cho con nước hững hờ
                                Tình thơ Thạch Hãn – đôi bờ nhớ mong!

                                                                              
                                         
BƯỚC THẦM

                                Người đi hút biệt miền cát trắng
                                Biển lòng mặn quánh – hoài ngàn năm
                                Thuyền xa bờ nhớ chiều thêm vắng
                                Phố cũ riêng ta từng bước thầm …
                                                                              

                                                
DẾ KÊU SƯƠNG

                                Nhạc ngựa – hàng cây đã khắc ghi
                                Bóng ngày qua ngõ mấy mùa đi
                                Con tim đã dạn bao cơn bão
                                Xóm nhỏ ngày xưa sót lại gì
                               
                                Cho dẫu dòng đời mấy khúc quanh
                                Sao quên hương cỏ - chuỗi ngày xanh
                                Khi hoa vừa chạm vòng tay cấm
                                Giã biệt quê nghèo xuôi bước nhanh

                                Cơm áo – sự đời mộng chẳng xong
                                Tháng năm phiêu lãng tựa dòng sông
                                Lớn – ròng kết bạn cùng con nước
                                Người có hiểu cho – có mỏi lòng
                               
                                Đông gối vầng trăng vọng cố hương
                                Khuya tàn -  dế lẻ bạn . . . kêu sương
                                Bên kia phá rộng ai nghe nhỉ
                                Giọng gã cuồng ngông – lạc ngõ đường?!
                                                                                
                                                                
TẢN – MẠN
CHIỀU TRÊN QUÊ HƯƠNG  …

                                Chiều ...
                                      ... trở lại quê hương
                                Bạn bè dăm đứa
                                Uống rượu – Kim Long
                                Sưởi ngày đã mất
                                Nâng chén ngang đầu
                                Kính cẫn Cha - Ông
                                Rót xuống lòng đất
                                Tưởng niệm đôi thằng
                                Kiểm . . . lại bao nhiêu
                                Sau thời xa vắng
                                Ai thành – ai bại
                                Ai khuyết – ai đầy
                                       ... không cần thiết
                                Chỉ biết một điều
                                Tình còn  - nồng đượm
                                Như Rượu Quê nhà
                                Trong nhau  - ngát mãi!

                                                                HẢI THỤY
haithuydnb@gmail.com

Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013

HOA GIÊNG GIẾNG - Chùm thơ Hải Thụy



HOA GIÊNG GIẾNG

Hoa vàng giêng giếng quê ơi            
Ngây thơ vụng hái để gai vướng lòng

***                                                           

Nhà  anh xóm Hạ cuối biền
Em hoa giêng - giếng ở ven đồng làng
Ngày em má lúm trăng tròn
Anh hai mươi chẵn – mộng tràn gió mây

Nhớ  xưa ai quá thơ ngây
Gần nhau toàn chuyện đó – đây chuyện người
Chuyện mình lặng tự nhiên trôi
Theo dòng nước cuốn để rồi xa xăm

Sóng đời lớp – lớp cách ngăn
Hai lăm năm lẻ - biệt tăm xứ người
Tình non tơ ngỡ phai phôi
Bỗng vàng phố lạ hoa cười sắc xưa

Chào nhau mà - tưởng mình mơ
Đúng o em gái “AN THƯ “ đây mà
Khác chăng dáng – vóc kiêu sa
Riêng giọng “răng – rứa” quê nhà ... khác chi

Mừng nhau nhắc buổi xuân thì
Bỗng đâu nước mắt -trên mi đọng lời
Trách gì tuổi nhỏ rong chơi
Vụng về giữ - để lụa đào rời tay

Hạ  vàng – đông xám đổi thay
Em giờ êm ấm - đủ đầy chồng con
Anh còn trắng áo – tay trơn
Nắng mưa là bạn bóng đơn giữa đời


Chiều rơi hoa ngã màu môi
Ngả  ba từ biệt – biết  xuôi ngả nào? !




ƯỚC NGUYỆN

Đời ta ngựa chứng không cương
Rày  đây - mai đó dặm trường ruổi rong
. . . nơi nao ngáng cỏ - khuê phòng
Quê nhà trú gởi cho xong kiếp người ? !


DA – DIẾT

Da diết một thời –
theo anh về Quảng Trị
Bỡ ngỡ chưa quen giọng hỏi chào
Răng – rứa, chi –mô, nì eng - nì chị
Đồng chua tiếng nặng
Bốn mùa lạnh – nắng – gió – mưa
Giêng hai . . . dao cắt –
tháng hạ cháy da người
Gió nam lùa rát mặt
Mây nước vàng màu thu
Cả  chân trời đông xám
. . . Vọng phương nam
Tiếng hời con não ruột
Mạ nghe càng thêm tủi
Vợi mắt buồn xa xăm
…  Em về lại phố xưa
Bâng khuâng quen nửa lạ

Chợt nhớ đất quê anh
… Tình làng – nghĩa xóm vây quanh
Chao ơi – răng nhớ quê  anh rứa hè ? !



TRI KỶ HÀNH
T/tặng các bằng hữu BRVT

Đất rộng –
trời cao
đâu tri kỷ
Hãy cùng
kết gió – xe trăng
Dốc ngửa bầu say
Cho vợi tháng ngày
Trăm năm ư
Một đoạn trường đen – bạc
Bên rượu – đàn ta hát
Mặc dòng đời
Nâng chén ngang đầu
Xin cùng người xưa
. . . bạn với cỏ - cây
Giữa chốn đông –
. . . mấy ai tri kỷ  ? !



NHẶT LÁ SÂN TRƯỜNG
(thuận –nghịch, thủ-vỹ ngâm )
HỌA BÀI:TRƯỜNG XƯA TRONG NỖI NHỚ của HẠ THÁI

Gót phiêu về nhặt lá sân trường
Xót đỏ mắt ai xác phượng buông
Nhớ kẻ lên xanh đành dở cuộc
Giận đời lỡ bước mãi tha hương
Quang Trung góc phố đêm đưa tiễn
Thạch Hãn đôi bờ mây vấn vương
Gom chút nắng vàng soi bóng nhỏ
Ngày về góp nhặt – lá  sân trường


Lãng du về nhặt lá sân trường
Hiu hắt lòng – trời tơ trắng vương
Ký ức chưa hoen mờ bóng lụa
Phong trần há dễ phụ quê hương
Nguyễn Hoàng vang bóng chung thời nhớ
Thành Cổ lưng chiều lả nắng buông
Từng cánh phượng hồng chao chác rụng
Bâng khuâng ngồi nhặt – lá  sân trường!!

HẢI THỤY
Quê quán: Hưng Nhơn, Hải Hòa, Hải Lăng, Quảng Trị
Thường trú tại: Đaknong
haithuydnb@gmail.com