Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

TRĂNG DẤU MÔI - KHÚC CA ĐỒNG VỌNG - thơ Hải Thụy




TRĂNG DẤU MÔI

Lưng đồi nhặt bóng hoàng hông
Khi không chợt nhớ cánh đồng - sông quê
Cánh Diều đánh võng bờ đê
Nghé ơi ! nghé ọ - sáo về nẻo xa


Mùa hương bưởi mật cạnh nhà
… lá vàng rụng xuống hồn ta lịm ngày
Tháng năm ngút – ngái tầm tay
Mày ngang – trán rộng dạn dày chân chim


Ruổi rong mỏi mắt kiếm tìm
Mòn thân lữ thứ con tim héo gầy
Phương nao “cúc tím” có hay
Sương chiều lãng đãng lại cay mắt mình


Trăng non soi bóng vô tình
…cớ chi đáy suối lưu hình – nửa môi?!



KHÚC CA ĐỒNG VỌNG

Sương chiều đẩm ướt ngọn cau
Trớ trêu chi… buộc dây trầu - đá vôi


Từ ngày tre cụt mồ côi
Ngỡ rằng tim đã mục rồi còn đâu
Sông Quê bỗng nối chiếc cầu
… sầu đông lại trở tươi màu nắng mai


Đêm lên bớt tiếng thở dài
Mắt nâu ai hớp lòng ai biết nào
Tình yêu lộng sắc ca dao
… bầu – bí khác giống chung rào trổ hoa


Mùa vàng đồng vọng khúc ca
Người ơi chớ để trăng tà  - heo may
Nỗi buồn rủ áo xa bay
… niềm vui về trọ trong mày – môi cong !

                              HẢI THỤY
                              haithuydnb@gmail.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét