Hiển thị các bài đăng có nhãn thơ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn thơ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Chùm thơ Phạm Ngọc Thái

HaNoiTrongDemMua



 THÊM YÊU THÀNH PHỐ QUÊ MÌNH
              KHI ĐÃ VÀO ĐÊM 


Những chiều tắt sương đầm trên phố 
Hàng cây ru ngủ đám chim muông 
Anh không còn cùng em như dạo đó 
Tiếng hồ xưa buồn than thở trong đêm. 

Khắp nẻo đường vương vào bóng tối 
Hương khuya lan toả cõi trời xa 
Nhớ dáng em vẫn khỏa mình nằm lộng lẫy 
Như làn mây nõn nà cởi xiêm áo bên ta. 

Ôi, cuộc tình! Cuộc tình, sao nhớ thế! 
Ta không còn trẻ như thuở vẫn ru em 
Thân thiết cả tiếng chuông chùa trong chiều gió 
Tiếng nam-mô lại êm dịu tâm hồn. 

Vẫn thấy em thường về trong bóng lá 
Tấm thân mềm thiếu nữ hoá vô biên 
Anh vuốt ve cả mái tóc nàng và trái cấm 
Thêm yêu thành phố quê mình khi đã vào đêm...


                      
       Trích tập "Hồ Xuân Hương tái lai" 

                                      Phạm Ngọc Thái




 
CHÁU NHỎ TRÊN VỈA HÈ HÀ NỘI 

Trời mùa hè xanh ve gió thổi 
Quán xá đầy cả bên đường rộn kẻ bán, người mua 
Không khí thị trường tàu xe inh ỏi 
Mấy bà, cô phấn khởi đi về... 

Nhếch nhác bờ hè cháu bé ăn xin 
Cháu ngửa chiếc bát nhựa xanh in màu da trời 
Xin cô hàng bún 
Bị người ta đuổi! 

Da cháu xanh vòi vọi 
Sợ hãi cháu lùi mắt xanh leo... 
Tuổi xanh ơi! Cháu mới bao nhiêu 
Sao nhiều màu xanh thế? 

Người thành phố vẫn chào nhau vui vẻ 
Hà Nội vẫn xanh, gió thổi rì rào 
Trong cát bụi bờ hè bóng hình con trẻ 
Bước xa dần đôi ống chân gày lao... 




TIẾNG CÂY RU 

Tiếng cây ru gió đưa xao xác
Bên chùa buông vài tiếng chuông ngân
Bóng chim bay trong đêm về hiu hắt
Lòng anh man mác nhớ hoài
 em.

Người thiếu nữ như bông hoa mới nở
Nhụy trinh say ngát cả tháng năm
Và cứ mỗi lần em thả nguyệt
Run rẩy hồn anh bản xô-nát ánh trăng…

Em ra đi sau cái thời sinh nữ ấy
Nhìn hàng cây thổn thức ngóng trông
Tình yêu thành bi kịch cuộc đời anh
Trong ly biệt đất trời còn lưu luyến.

Ôi, động nguyệt em vẫn thơm mùi hoa thắm
Đường đi vào huyền ảo lối thiên thai
Tình bên nhau ngất ngây lắm lắm
Tiếng cây ru đêm hồ Tây sương bay...


PNT

TÌNH XA XỨ - thơ Nguyễn Thị Đông

Chợ bên đường của người Việt ở Houston, TX



Bỏ lại quê hương từ dạo ấy
Ngậm ngùi đếm mãi bóng thời gian
Làm người phiêu bạt thân xa xứ
Bên đời mòn mỏi chút tri âm ...

Người nhớ gì không những trang thơ
Hoa tím ngày xưa đã úa màu
Vầng trăng đành đoạn vầng trăng lỡ
Bến đợi sông chờ đã mất nhau.

Ừ cũng một đời hương đắm say
Một thời lộng gió áo tóc bay
Mắt nâu còn giữ màu mắt ấy
Áo trắng xưa còn vương mắt ai.

Ở đây trời xa mây giăng phố
Trông chuyến xe qua lại nhớ người
Có người xa xứ thương ngày cũ
Thôi hết ! Một đời mây gió trôi.


                              Houston, 4.2013
                             NGUYỄN THỊ ĐÔNG

BIỆT LY - thơ Kha Tiệm Ly



Sỏi đá xa rồi cũng nhớ nhau,
Sông buồn ai khéo vét thêm sâu?
Một làn má phấn bao mùi nhớ,
Nửa sóng thu ba mấy cuộc sầu!
Nắng hạ vừa nhom hoa phượng thắm,
Cây rừng vội thúc tiếng ve đau!
Em về mang cả hồn ta đó,
Còn để làm chi mấy hạt châu?


KHA TIỆM LY
99/5 Đinh Bộ Lĩnh Phường 2, tp Mỹ Tho, Tiền Giang.
Tel: 0987  701  952   -   01229  880  130
Email: khatiemly@gmail.com

Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

Ngọc Tình - HÃY QUÊN

Ngọc Tình


                     Tặng em ĐL

Hãy quên đi khi gió đùa mây mãi
Hoa mướp vàng vẫn bên dậu nhà ai
Sông ngâu kia ở mãi tận trời cao
Cầu ô thước nối đôi bờ tháng bẩy

Không còn bóng vì hoàng hôn đã tắt
Con đường xưa trăng sao chẳng hiện ra
Đêm tối đen cao thấp bước chân qua
Không uống rượu mà thân em nghiêng ngả

Ta có yêu nhưng duyên gieo thì hỏng
Đàn rung lên mà lỗi nhịp vì sao?
Tơ không kết, trăng không hẹn khi nào
Người ơi người khi tình ai đã nhạt

Quả đất tròn sẽ có ngày gặp lại
Không làm lơ lòng tràn đầy thân ái
Em gái ơi tay nắm chặt bàn tay
Hoa hồng thơm vẫn tỏa ngát mỗi ngày.

TN 12-4-2012
Ngọc Tình

Trần Thị Quỳnh Hoa - KIẾP PHÙ DU

Quỳnh Hoa











Đường dài mới biết ngựa hay
Lòng người muốn rõ đợi ngày mà thôi
Kiếp người trót đã nhận rồi
Cũng xin được trả ơn đời cưu mang
Dầu ai ngang trái bẽ bàng
Giữ câu nhân nghĩa ngàn vàng không phai

Vui cùng nắng sớm, sương mai
Tạm quên ngày tháng, đường dài đa đoan

Gom bao đau khổ trần gian
Thả theo mây gió cho nhàn thân ta
Đời là một cõi phù hoa
Người là con rối, nghĩ mà chán chê
Nhớ câu “sống gửi, thác về"
Rồi trong chung cuộc cũng  bề tay không

Sống sao cho nhẹ cõi lòng
Trung dung tự tại thong dong một đời

TT. Quỳnh Hoa

Tường Vi - CÓ MỘT BẢN DỊCH MỚI “TRUNG THÀNH” VỚI “HOÀNG HẠC LÂU, TỐNG MẠNH HẠO NHIÊN CHI QUẢNG LĂNG" CỦA LÝ BẠCH

Lê Thiên Minh Khoa


Đã đăng trên:
Tuần san TÀI HOA TRẺ số 396, 30.11.2005
Tạp chí VĂN NGHỆ ĐỒNG NAI, tháng 6.2002

    Bài thơ "Hoàng Hạc lâu, tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng" của Lý Bạch từ nhiều năm nay được đưa vào chương trình văn học lớp 10 PT với bản dịch theo thể lục bát của nhà văn nổi tiếng, nhà Hán học uyên thâm Ngô Tất Tố (NTT). Bài thơ còn được nhiều bậc thâm nho dịch, trong đó có bản của Trần Trọng San, nhưng do dịch giả mới, Lê Thiên Minh Khoa (LTMK), một thầy giáo dạy văn, lại là một nhà thơ, biết thừa kế bản dịch của những người đi trước, hơn nữa lại dịch theo thể Đường luật thất ngôn tứ tuyệt và nhạy cảm với những “chữ thần”, những chỗ phá niêm luật trong thơ Lý Bạch phóng khoáng, nên bản dịch này lột tả được tình, ý trong nguyên tác và sát hợp với phong cách nghệ thuật của Lý Bạch.Vì gần với nguyên tác hơn nên nó đuợc thầy cô một số trường ở các tỉnh miền Đông Nam Bộ sử dụng khi giảng dạy, nay được in trong tập thơ “Thị Trấn Tôi” của Lê Thiên Minh Khoa (NXB Thanh niên-2002). Xin giới thiệu cùng bạn đọc, thầy cô dạy văn và các em học sinh và xin mạn phép được bàn thêm về cái hay, cái đẹp, cái “trung thành” trong bản dịch mới.     
  

Nguyên tác:




Phiên âm:

Hoàng hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng
                                                                        Lý Bạch.
           Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu
           Yên hoa tam nguyệt há Dương châu
           Cô phàm viễn ảnh bích không tận
           Duy kiến Trường giang thiên tế lưu.

Bản dịch mới của Lê Thiên Minh Khoa:

LẦU HOÀNG HẠC tiễn MẠNH HẠO NHIÊN đi QUẢNG LĂNG
 
Cố nhân xa lầu Hoàng Hạc rồi
Tháng ba hoa khói Dương Châu xuôi
Buồm đơn xa khuất bầu không biếc
Chỉ thấy Trường Giang hút cuối trời.

    Câu 1, phiên âm là “Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu” (dịch nghĩa: Bạn cũ giã từ lầu Hoàng Hạc, ở phía tây - Ngô Tất Tố  dịch: Bạn từ lầu hạc lên đường). Bản dịch của LTMK: “Cố nhân xa lầu Hoàng Hạc rồi” giữ lại được 2 cụm từ “Hoàng Hạc lâu” và "cố nhân" mang sắc thái cổ điển của nguyên tác: “cố nhân” không chỉ là “bạn cũ” mà còn là bạn thân, tri kỉ đồng điệu… Giữa Lý Bạch và Mạnh Hạo Nhiên có chênh nhau về tuổi tác nhưng hoàn cảnh và tâm sự giống nhau, nên trong phút chia tay “cố nhân”, nhà thơ quyến luyến nhớ thương bạn. Câu thơ dịch còn giữ lại sự phá cách niêm luật nghiêm nhặt trong thơ Đường luật của Lý Bạch (chữ thứ hai lẽ ra phải trắc thay vì bằng như nhà thơ đã dùng: “nhân”). Hai từ “xa” và “rồi” biểu hiện được tinh tế một tình cảm kín đáo ẩn chứa trong câu nguyên tác, đó là tình bạn lưu luyến, nỗi buồn thuơng, nhớ tiếc của nhà thơ khi chia ly tiễn biệt “cố nhân”…

    Câu 2 trong nguyên văn: “Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu” (Xuôi xuống Dương Châu giữa tháng ba hoa khói - Giữa mùa hoa khói Châu Dương xuôi dòng- NTT). Câu thơ dịch của LTMK: "Tháng ba hoa khói Dương Châu xuôi”, chữ nghĩa không thừa, không thiếu: "tháng ba hoa khói” vừa đủ để gây ấn tượng về thời gian, không gian đượm buồn của buổi chia tay.

    Tuy nhiên, phải nói rằng đến hai câu cuối mới bộc lộ hết nét tài hoa và tình bạn nồng đượm, thiết tha, cảm động của Lý Bạch trong buổi tiễn đưa không có giọt lệ bỡi lối "tả cảnh ngụ tình” của thi tiên và cũng chính ở đây mới thể hiện rõ sự đón nhận, thâm nhập tác phẩm một cách sáng tạo và cách sử dụng ngôn ngữ tinh tế cũng như tâm hồn đồng điệu, nhạy cảm thẩm mỹ của người dịch.

    Câu 3: "Cô phàm viễn ảnh bích không tận” (Bóng cánh buồm lẻ loi xa xăm lẫn trong khoảng không xanh biếc - Bóng buồm đã khuất bầu không-NTT). Câu thơ có 4 "nhãn tự”: "cô”, "viễn”, "bích” và “tận” có dung lượng rất cao mà thông thường một câu thơ dịch không hàm chứa nổi, chỉ nói riêng chữ “cô” ở câu nầy, xưa nay mấy ai dịch đạt (cũng khó dịch như chữ “cô” trong bài “Mộ”của Hồ Chí Minh vậy: Cô vân mạn mạn độ thiên không). LTMK đã “gói ghém” được cả 4 “chữ thần” nầy vào một câu thơ quốc ngữ: "Buồm đơn xa khuất bầu không biếc”, đặc biệt, dùng được chữ “đơn” để dịch chữ “cô” trong "cô phàm” thì quá hay, quá giỏi. Trong tiếng Việt, từ “đơn”có nhiều hàm nghĩa: mỏng (áo đơn, áo kép), lẻ loi, cô đơn (chăn đơn, gối chiếc)…, ở đây nó được hiểu theo nghĩa thứ 2: "buồm đơn” là cánh buồm lẻ loi, cô đơn…

    Câu kết trong nguyên bản: "Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu” (Chỉ thấy Trường Giang chảy miệt bên trời - Trông theo chỉ thấy dòng sông bên trời - NTT). Bản dịch mới: “Chỉ thấy Trường Giang hút cuối trời” rất chuẩn, lột tả được tinh thần của nguyên văn, nhất là chữ “hút”có nét riêng, mới lạ gợi tả dòng sông Trường Giang vô tận chảy miệt bên trời.

Có thể nói, đây là bản dịch đạt nhất, hay nhất, “trung thành” nhất của “Hoàng Hạc lâu, tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng”, tính cho đến nay.

TP. Hồ Chí Minh, đầu năm 2002.
Tường Vi


PHỤ LỤC:

Một số  bản dịch trước đây:
  
LẦU HOÀNG HẠC tiễn MẠNH HẠO NHIÊN đi QUẢNG LĂNG

Bạn cũ dời chân Hoàng Hạc lâu
Tháng ba hoa khói xuống Dương Châu
Bóng buồm chìm lẫn trong trời biếc
Chỉ thấy Trường Giang vẫn chảy mau
                     Trần Trọng San dịch

Xuôi Dương Châu bỏ tây Hoàng Hạc                      
Tháng ba mây lũ lại xuôi ơi                                     
Buồm đơn bóng tít bầu xanh thẳm                            
Chỉ thấy dài sông chảy mãi thôi.                        
                     Hữu Loan dịch                          

Bạn từ lầu Hạc lên đường
Giữa mùa hoa khói Châu Dương xuôi dòng
Cánh buồm đã khuất bầu không
Trông theo chỉ thấy giòng sông bên trời.
                       Ngô Tất Tố dịch
 
Từ tây lầu Hạc - người xa
Tháng ba hoa khói xuôi nhòa Dương Châu
Chấm buồm hút thẳm xanh sâu
Thấy Trường Giang vắt ngang bầu trời trôi
                       Trương Nam Hương dịch


ĐỌC THÊM :

PHỎNG VẤN  Lê Thiên Minh Khoa về bản dịch  bài thơ “HOÀNG HẠC LÂU, tống MẠNH HẠO NHIÊN chi QUẢNG LĂNG“ của Lý Bạch -  Nguyễn Bá Hoàn thực hiện.

Trích trong các tác phẩm:
- Người và Việc: Những người nổi tiếng (NXB Hội Nhà Văn, 2006,từ trang 70-107 và từ 257-262).
- Người và Việc: Cánh buồm ngược gió (NXB Văn Hóa Sài Gòn, 2008 , từ trang 289-327)

Nguyễn Bá Hoàn : Thị xã Bà Rịa chiều cuối tuần, trời mưa lất phất. Tôi ngồi đối diện với nhà thơ, nhà giáo ấy trong một quán cà phê cóc cạnh Nhà Tròn Bà Rịa, có “én liệng đầy trời” quanh di tích lịch sử quốc gia. Chiều xuống, tôi vừa “nhìn tất cả cuộc đời xuôi ngược lướt qua bên”, vừa nghe anh đọc “nhỏ nhẻ như câu tâm tình” bài thơ “Thị trấn tôi” của anh, vừa nhớ ray rứt cái thị xã quê tôi và nghe anh nói: “Tôi sống đất này tính ra đã 2/3 đời người. BR-VT là quê hương thứ hai của tôi”... 

PV: Anh có một bài thơ dịch được nhiều thầy giáo sử dụng khi giảng dạy vào học lớp 10: “Hoàng Hạc Lâm Tống Mạnh Hạo Nhiên Chi Quảng Lăng” (*) của Lý Bạch . Cái gì khiến anh “dám” dịch lại bài thơ này trong trước đây nhiều cây đại thụ trong vườn nho học như Ngô tất Tố, Trần Trọng San… đã từng dịch nó?

LTMK: Cũng do chuyên môn dạy học cả thôi. Khi dạy bài thơ này theo bản dịch trong sách giáo khoa, khó khăn là phải đối chiếu với nguyên văn từng chữ, từng câu mới lột tả được tinh thần của nguyên tác. Vì vậy, tôi thử tìm tòi, tra cứu… để dịch bài thơ sao cho “trung thành” với nguyên tác hơn hầu dễ dạy hơn và học sinh dễ hiểu, cảm tác phẩm hơn… Ai ngờ nó lại được một số đồng nghiệp trong tỉnh sử dụng. Cách đây 5 năm, bản dịch được Tường Vi giới thiệu trên chuyên mục “Văn Học Trong Nhà Trường”của Báo Văn Nghệ Đồng Nai thì lại thêm nhiều thầy cô biết đến. Năm rồi, nó lại được giới thiệu lại trên tuần san Tài Hoa Trẻ (Bộ GD-ĐT) cũng trong mục “Văn Học Trong Nhà Trường” nên được phổ biến rộng rãi hơn. Nhờ đó, tôi nhận được nhiều thư của các thầy cô giáo dạy văn và một số nhà nghiên cứu trong nước gửi thư đến để bày tỏ bày ý kiến…

PV: Có ý kiến nào phản đối không?

LTMK: Rất may là toàn những ý kiến “đồng thuận”. Xin nói thêm là, khi Tường Vi hỏi tôi về bài thơ để viết bài giới thiệu trên báo, tôi đã dặn trước với Tường Vi là: có thể khen, chê bản dịch của tôi, nhưng đừng “đụng chạm” đến người đi trước. Rất may là trong bài giới thiệu Tường Vi giữ đúng lời hứa và anh còn viết rằng: “Lê Thiên Minh Khoa biết thừa kế bản dịch của những người đi trước …”, nên đỡ cho tôi lắm…

PV: Anh còn dịch thơ phương Tây ra tiếng Việt?

LTMK: Cũng thỉnh thoảng thôi, nhưng mà tôi dịch qua bản tiếng Anh những bài thơ có cái từ hay. Thơ của các nhà thơ lơn phương Tây thường có các từ rất hay, rất độc đáo, cái làm nên thơ hiện đại. Do ngôn ngữ bất đồng và thở thơ khác nhau nên theo tôi, dịch thơ phương Tây chủ yếu là nắm bắt cho được cấu từ và tình ý trong bài thơ. Xin được khoe với anh bài thơ “Em yêu mùa xuân” tôi dịch của Sandor Petofi, một nhà thơ lớn của Hungari, một bài thơ có cấu từ rất đặc sắc: “Em Yêu Mùa Xuân”:

“Em thì yêu mùa xuân
Anh thì yêu mùa thu
Nên em là mùa xuân
Còn anh là mùa thu

Trên má em, mùa xuân
Hé nở tựa hoa hồng
Lờ đờ trong mắt anh
Xám xịt mặt trời thu

Anh chỉ còn một bước
Còn một bước nữa thôi
Gặp mùa động lạnh ngắt
Rình rập anh lâu rồi

Em bước lên phía trước
Anh lùi lại phía sau
Chúng mình sẽ gặp nhau
Giữa mùa hè nồng cháy”.
             
                 Nguyễn Bá Hoàn

Thơ Trúc Thanh Tâm - CHUYỆN CỔ TÍCH - CHUYỆN NHƯ ĐÙA



CHUYỆN CỔ TÍCH
 
Trệt xuống đất cho mát trời ông địa
Nước mắt quê hương uống thét phát ghiền
Mấy thằng nam đừng chơi gian lận
Lót long đền, phái nữ họ ghen!
 
Món dân dã, lai rai tới bến
Đâu ở đâu, lại giống xứ mình
Trước khi chết còn xuống câu vọng cổ
Bạn ta cười, vỗ vế, y kinh!
 
Mấy bà bạn trông còn được đại
Lâu ngày giờ như thấy hồi xuân
Mấy cha cứ đèo bồng, phát ớn
Nước nôi gì mà cứ phân vân!
 
Cạn ly đi để nhớ hồi con nít
Chơi nhà chòi cùng rủ tắm mưa
Của thượng đế cho thì cứ nhận
Ai nhớ quên cũng tới bây giờ!
 
Nhỏ nhiết gì, thân ai nấy giữ
Nhắc làm chi quá khứ, thêm thèm
Nghèo, giàu gì cũng thời có số
Cục đất không còn mà để chọi chim!
 
Quên tuổi trẻ để sống vì tuổi trẻ
Suôi gia rồi sống hết đời đi
Người dưng cả, đừng chơi kê tán
Lỡ có ai lén thấy, phân bì!
 
Bạn bè cũ gặp nhau quá đã
Vui thật tình nghĩ chi tới trăm năm
Đồ nhấm nháp còn nằm chương ướng
Sao mấy cha lại muốn ăn năn!
 
Mấy chục năm, biết trên biết dưới
Có chìm xuồng cũng hú hí cho vui
Hương một thuở nghe còn thơm phức
Nhầm nhò gì, chuyện cổ tích, trời ơi!

  Thềm xuân 2013
  TRÚC THANH TÂM



CHUYỆN NHƯ ĐÙA
 
Ta đã chết mà như không chết
Hồn vẫn còn quanh quẩn trần gian
Bởi địa ngục không còn chỗ trống
Và phía kia, khóa cửa thiên đàng!
 
Nghĩ mà thương những thằng bạc số
Sống trên đời chẳng có xác thân
Nghĩ mà tủi những lời hoa mỹ
Núp sau lưng mua bán quỷ thần!
 
Ta trở lại căn nhà từ biệt
Người thân vui, hồn cũng đỡ buồn
Vừa chạy được lá bùa hóa kiếp
Ghé Sài Gòn, ăn mì gõ đêm hôm!

Ở mọi miền, chợ đêm đâu cũng có
Chỗ bán thức ăn, chỗ bán nước, tuyệt vời
Đèn lấp lánh treo đời phù phiếm
Ta thấy mình sét đánh một lằn roi!

Chốn nhộn nhịp và những nơi mạt rệp
Cũng đèn dầu, cũng đấu đá, nhà xiu
Ba, bảy chục năm may mà được sống
Nghe quốc gọi bầy, bìm bịp lại kêu!

Ta đã biết đời là bến tạm
Bốn ngàn năm, gang tấc có gì xa
Những xác chết đã giữ yên bờ cõi
Hồn hóa thành cầu nối tới Trường  Sa!

Trăng hí hởn thả mình trên biển
Nào biết nỗi đau khi sóng vỡ tràn bờ
Ngủ một giấc cho thấy còn sáng suốt
Biết bạn, biết thù, biết rõ những ngu ngơ!
 
Sáng ra chợ, lựa vĩa hè gió mát
Trải chiếu ra, bày bán thuốc trường sinh
Khui một chai thuốc sâu cực mạnh
Ực một hơi, chẳng chút rùng mình!
 
Người chung quanh, ồ lên nhăn mặt
Sao ông ngu, uống thứ chết người
Tôi đã uống thuốc trường sinh trước đó
Chứng tỏ mình bán thật thuốc hay!
 
Người ủng hộ ngày càng đông đúc
Như tôm tươi, mặc sức đếm tiền
Chỉ những kẻ trên đời sợ sống
Mới mua giùm thằng quãng cáo thuốc tiên!

 Châu Đốc,10-01-2013
 TRÚC THANH TÂM                                                                     
       

Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

TRĂNG DẤU MÔI - KHÚC CA ĐỒNG VỌNG - thơ Hải Thụy




TRĂNG DẤU MÔI

Lưng đồi nhặt bóng hoàng hông
Khi không chợt nhớ cánh đồng - sông quê
Cánh Diều đánh võng bờ đê
Nghé ơi ! nghé ọ - sáo về nẻo xa


Mùa hương bưởi mật cạnh nhà
… lá vàng rụng xuống hồn ta lịm ngày
Tháng năm ngút – ngái tầm tay
Mày ngang – trán rộng dạn dày chân chim


Ruổi rong mỏi mắt kiếm tìm
Mòn thân lữ thứ con tim héo gầy
Phương nao “cúc tím” có hay
Sương chiều lãng đãng lại cay mắt mình


Trăng non soi bóng vô tình
…cớ chi đáy suối lưu hình – nửa môi?!



KHÚC CA ĐỒNG VỌNG

Sương chiều đẩm ướt ngọn cau
Trớ trêu chi… buộc dây trầu - đá vôi


Từ ngày tre cụt mồ côi
Ngỡ rằng tim đã mục rồi còn đâu
Sông Quê bỗng nối chiếc cầu
… sầu đông lại trở tươi màu nắng mai


Đêm lên bớt tiếng thở dài
Mắt nâu ai hớp lòng ai biết nào
Tình yêu lộng sắc ca dao
… bầu – bí khác giống chung rào trổ hoa


Mùa vàng đồng vọng khúc ca
Người ơi chớ để trăng tà  - heo may
Nỗi buồn rủ áo xa bay
… niềm vui về trọ trong mày – môi cong !

                              HẢI THỤY
                              haithuydnb@gmail.com

NHỮNG VÁN CỜ - thơ Vũ Từ Sơn



Để yên bàn gỗ quân sừng
vào cuộc trận đấu tưng bừng xuất quân
điều binh xe pháo xa gần
vượt sông giáp chiến, mưu thần bày ra

Tượng oai không sang nổi hà
mã hay khéo cản, biết là về đâu
tướng tài ru rú cung sâu
sĩ hèn quanh quẩn trong lầu bó chân
châm ngòi pháo nổ vang ngân
bí cờ xe thí, tốt gần tốt xa ...

Chẳng kể bố con một nhà
chẳng tày bè bạn, bên ta - bên thù
vò đầu vỗ trán, khôn ngu
cao cờ chiếu tướng ... rối mù, xin thua !

Trong cờ, thua được như đùa
ngoài đời, xương thịt được thua mãi là !

VŨ TỪ SƠN
Hội viên Hội VHNT Bắc Giang
ĐC: Số 29, ngõ 137-Hùng Vương
TP Bắc Giang , tỉnh BG.


Thứ Năm, 11 tháng 4, 2013

THƠ VĂN THẦY CÔ GIÁO HUYỆN HẢI LĂNG, TỈNH QUẢNG TRỊ - Lê Dư - Nguyễn Trí Ngọc - Hồ Văn Phú








Trích từ tập san 
HOA ĐẦU MÙA số 15
của Phòng Giáo dục-Đào tạo 
huyện Hải Lăng






MỪNG NGÀY 20/11

LÊ DƯ
(Nguyên Hiệu trưởng THCS Thị trấn Hải Lăng)

Vui mừng ngày hội của Ngành
Kỉ niệm sinh nhật số lần ba mươi
Tưng bừng rộn rã muôn nơi
Tri ân nhà giáo, đời đời sao quên
Trò phải lấy đạo… làm nền
“Không thầy đố mày làm nên” con người
Sinh ra, khôn lớn trên đời
Thầy cô giáo huấn, ghi lời bảo ban.
Đến ngày nhà giáo Việt Nam
Khắc sâu ơn đức, vẹn toàn trước sau !

L.D


LỜI YÊU

NGUYỄN TRÍ NGỌC
(GV Trường THCS Hải Vĩnh)

Thơ anh một thuở tặng người
Bên nhau ngày tháng của thời mộng mơ
Tình xưa ngân mãi đến giờ
Bài thơ anh viết đợi chờ lời yêu.

N.T.N


GIẤC MƠ THU

HỒ VĂN PHÚ
(Hiệu trưởng THCS Hải Chánh)

Mơ về em đêm thu trăng tỏ sáng
Đôi mắt tình duyên dáng nón bài thơ,
Niềm vui sướng - lòng vỡ òa điên dại
Chuyện thật rồi sao vẫn mãi chưa tin!

Chờ đợi em đôi mắt buồn vương vấn
Kỷ niệm về xen lẫn cả hoài mong,
Và cứ thế nỗi lòng tôi say đắm
Mãi tin yêu thầm lặng đón em về.

Giấc mơ thu chẳng có gì để lại
Bóng hình em theo mãi với trăng thu,
Thôi rứa nhé! Trăng thu ơi tạm biệt!
Trở dậy rồi - nuối tiếc giấc mơ thu!

Hải Chánh, tháng 11 năm 2012
H.V.P

MÙA LỤC BÌNH - thơ Vĩnh Thuyên





Xin bỏ tôi ra nghĩ trò tìm trốn
Chiều Giang Tân mưa ướt áo tội tình
Tội sông Ngân Hà không bờ không bến
Tội của chiếc cầu ngỡ bắc lại chưa

Cẩm Tú ngã ba rất quen thật lạ
Hai ngả đi về chỉ một đi xa
Kề hai ngã ba dòng sông vàm cỏ
Chở nụ buồn qua chở lục bình về

Muốn bỏ Anh ra nghĩ trò tìm trốn
Bỏ đã bao lần sao vẫn như không
Bến đò Cây Dương mất rồi tiếng vọng
Ai chở vô tình mùa lục bình trôi

Vĩnh Thuyên

* Ngã ba Giang Tân - Cẩm Tú - Cây Dương là địa danh cách thị xả Tây Ninh 10km .

VỚI NGƯỜI TÌNH XA - GẦN LẮM TÌNH ƠI - thơ Trúc Thanh Tâm




VỚI NGƯỜI TÌNH XA

Thời gian nằm chết trên bờ tóc
Ta thấy không gian xuống tận cùng
Hồn bay theo khói cà phê đắng
Ru tình thiếp ngủ giữa mê cung !


Nhìn em ánh mắt, buồn muôn thuở
Ta sợ mai kia lỡ trận tình
Một người ngồi khóc trong nỗi nhớ
Một người cúi mặt chẳng biện minh !

Ai sẽ ngàn năm ôm hận tủi
Ai sẽ một mình giữa cõi yêu
Đôi ta, hai cánh chim bay mỏi
Nước mắt rồi đây cũng ít nhiều !

Ta sẽ còn ta và kỷ niệm
Những ngày, rồi chỉ một ngày thôi
Em ơi, một kiếp tương phùng đó
Trời bắt chia ly suốt cuộc đời !

Ta không qua hết sông tình ái
Và chiếc đò em cũng đã chìm
Đôi ta, hai cánh chim bay mỏi
Kiếp nầy, gắn bó cũng đành quên ! 


  



GẦN LẮM TÌNH ƠI

Rồi ta về nỗi buồn treo phố nhỏ
Trời giông mưa xa tấp những ánh đèn
Em không đến nên đêm nầy ta nhớ
Cuộc tình cờ còn in dấu chân quen !
Ngồi góc quán, màn đêm như xa cách
Uống cà phê, ta uống thuốc đau buồn
Trong sâu thẳm, giọt đời rơi tí tách
Ta say hồn trong lành lạnh men sương !
Hãy ấp ủ tình nhau từng kỷ niệm
Tóc lụa mềm quấn quýt gió hiu hiu
Em bắt nắng trên cành tay âu yếm
Ở phía vườn ta dán lá bùa yêu ! 
Trời trong vắt và mắt em huyền ảo
Miền sắc hương môi, má gái chưa chồng
Chút bẽn lẽn em vân vê tà áo
Đời ngọt ngào trải rộng một bến sông !
Tình bay bổng trong rừng yêu ửng nắng
Lá động lòng ríu rít tiếng chim vui
Một cánh áo vô tình bay thấp thoáng
Ta mỉm cười, tình gần lắm tình ơi !


TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )

Thứ Tư, 10 tháng 4, 2013

ĐÊM NGHE MƯA RƠI - thơ Trần Thị Quỳnh Hoa


Đêm nghe mưa rơi…
thầm bâng khuâng
Nghe trong xa đưa 
âm thanh trong ngần
Vòng tay trao nhau
lòng lâng lâng...
Tim ta xôn xao 
theo tình bay cao


Rồi ngày qua mau
Người giờ nơi đâu
Đêm hoang mang…
đêm hao gầy
Mưa chơi vơi
sầu dâng
mi cay…

TT. Quỳnh Hoa

TRƯỚC CHÂN CẦU TÀU KHÔNG SỐ - Chùm thơ Mai Thanh


TRƯỚC CHÂN CẦU TÀU KHÔNG SỐ
(Dâng hồn các liệt sĩ tàu không số từ chuyến tàu đầu tiên năm 1961)

Mặt biển còn đây
Năm mươi năm về trước
Chân bước lên tàu
Bóng các anh sáng ngời mặt nước
Sóng biển Đồ Sơn tiễn các anh đi
Chênh chao mặt biển-trận tiền ...

Chiều nay trời nghiêng nghiêng
Biển ơi, sóng nào thổn thức?
Sóng nào ru giấc mơ êm?
Đất nước bình yên
Bóng các anh vẫn in mặt biển

Đứng bên chân cầu
Lòng tôi rầu rầu:
Niệm hồn anh bất tử
Sóng hổn hà thở
Nói gì sóng ơi?

Ai kìa, vào lộng, ra khơi!
Có nghe sóng hát à ơi chân cầu?



NGHĨ VỀ BÀ ĐẾ
(Nhân chuyến thăm đền Bà Đế ở Đồ Sơn-Hải Phòng)

Trịnh Giang sao nỡ vô tình? (*)
Để cho Đào Thị một mình mang oan:
Đá dìm tím ruột, bầm gan
Thừng dây siết cổ chan chan nỗi buồn
Biển xanh ấp ủ oan hồn
Lệ làng chi nỡ ép dồn người ngay?
Đồ Sơn sóng biển chiều nay
Hẳn còn đau đáu đắng cay lệ làng
Sóng nào oán hận Trịnh Giang?
Sóng nào thao thiết minh oan cho Nàng?

Cùng em ngắm biển chiều vàng
Nghĩ thương Bà Đế lỡ làng thân hoa
Ba trăm năm đã trôi qua
Nỗi đau nhân thế cho ta khóc Nàng
Đời ơi!
Sao quá phũ phàng?

Thông tin thêm cho tác giả là thành viên Thi đàn:
 (*)Về chuyện bội tình của chúa Trịnh Giang(1729 - 1740)
đối với cô gái họ Đào trẻ đẹp (sau có tên là Bà Đế) quê Đồ Sơn (Hải Phòng), dẫn đến cái chết thê thảm của Nàng.



DẪN CON VỀ NGUỒN CỘI

Nay dẫn con về thăm đất cũ quê ta
Nơi yên nghỉ Ông Bà Tiên Tổ
Vàng mã hóa ngạt ngào quanh mộ
Khói hương bay thơm nức mùi trầm
Mùa cuối đông dẫu trời mưa lâm thâm
Vẫn tiếng cu gù trên triền vách núi
Hoài niệm chất đầy xa xưa vời vợi
Nghe đâu đây thoang thoảng “Hương trầu”(*)

Cùng các con im lặng cúi đầu
Thành kính niệm Ông Bà Tiên Tổ
“Cội xưa”(*) vững cho cành nay đâm trổ
Rồi mai ngày lại búp mập, mầm tươi…

Từ nguồn cội này tỏa rạng đến muôn nơi.

------------------------------------------
(*) Hai bài thơ đã viết về Mẹ.


Mai Thanh
maithanh40@gmail.com