Hiển thị các bài đăng có nhãn Lưu Quang Minh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lưu Quang Minh. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

Nguyễn Miên - Nét đẹp tiềm ẩn trong NHỮNG TÂM HỒN ĐỒNG ĐIỆU - Tập truyện ngắn của Lưu Quang Minh



Khi nhịp sống hối hả cuốn con người lao vào cuộc mưu sinh, đôi lúc ta lướt qua nhau bằng một sự hờ hững đáng kinh ngạc. Nhiều khi ta sống quá vội vã để có thể nhận ra cuộc sống này vẫn còn những điều thật đẹp đẽ, những mảnh đời đáng được nâng niu và tình người vẫn tràn đầy trong khắp những ngõ hẻm của thành phố nhộn nhịp này.

Sống chậm lại để thấy lòng mình trống trải ra sao, thiếu vắng điều gì. Hãy dành những phút giây thư giãn quý giá để lắng nghe tâm hồn mình đang tìm kiếm điều gì trong cuộc đời hữu hạn này. Những lúc lòng chông chênh, sách trở thành người bạn thân cận và cần thiết nhất. Trong hàng ngàn cái tựa giật gân có, trầm lắng có, khiêu khích có, tẻ nhạt có, tôi tìm thấy nó. Một quyển sách với cái tên mà tôi ấn tượng mạnh mẽ: Những Tâm Hồn Đồng Điệu. Đúng rồi, trong cuộc sống hối hả thì cần lắm những người đồng cảm, những tri âm tri kỷ, để con người ta không cảm thấy lạc lõng giữa bộn bề mà cuộc đời mang lại.

Lần giở những trang sách và bắt đầu kiếm tìm một chút gì đó đồng điệu.

Có đọc truyện của Lưu Quang Minh mới thấy bạn như đang bước vào một cuộc triển lãm hình ảnh của cuộc sống. Lưu Quang Minh đã khéo léo chọn lựa và đóng khung những khoảnh khắc ấy bằng ngôn từ để đưa vào trang sách của anh. Truyện của Minh không thiên về tả cảnh nhưng điều kỳ lạ là người đọc vẫn luôn có thể hình dung ra khung cảnh, nhân vật một cách hết sức đầy đủ và sống động. Người đọc có thể mường tượng ra bức tranh người đàn ông trung niên ngồi trong quán cơm mà ánh mắt thấm đẫm niềm thương nhớ về những bữa cơm nhà (Cơm Nhà). Hay khung cảnh bầu trời trong xanh với những cánh diều no gió kéo hồn người đọc ngược về những năm tháng tuổi thơ (Đồ Chơi). Kia là bức tranh hai người thanh niên đứng cạnh nhau trú mưa đêm mà nét mặt vẫn hằn lên những nỗi ưu tư vì cuộc sống mưu sinh vất vả (Ca Sĩ Kẹo Kéo). Bức tranh về những con người cô đơn đến cùng cực sẽ khiến người đọc lặng lòng đi và tự hỏi phải chăng một lần mình cũng đã từng bị cô đơn vây phủ như vậy (Ngài Ipod). Còn rất nhiều những bức tranh về những số phận, những mảnh đời khác mà ngòi bút của Minh mang lại. Càng đi sâu, người đọc sẽ càng thấy thích thú khi khám phá ra một thế giới đầy triết lý và xúc động với những ẩn ý sâu xa đằng sau mỗi câu chuyện.

Cái giọng văn chân chất, nửa như  thật nửa như đùa không hề bóng bẩy mượt mà nhưng lại cuốn hút lạ. Đôi lúc nhẹ  nhàng như kể lể, lúc lại thầm thì giọng trầm tư, khi thì hài hước xen chút mai mỉa. Chính cái giọng ấy đã tạo nên sự khác biệt, vừa gần gũi lại vừa xa cách, nó dẫn dắt người đọc đi từ truyện này sang truyện khác mà không mang lại cái cảm giác nhàm chán. Cái tài của người viết được thể hiện qua những con chữ súc tích, ngắn gọn, nói ít nhưng gợi nhiều. Điều đó là điểm nhấn tạo nên một nét rất riêng mà chỉ có thể tìm thấy trong văn của Lưu Quang Minh.

Một tác phẩm muốn đi vào lòng người thì trước hết phải gợi lên được cái tình, phải cho thấy được sự đồng cảm, tính nhân văn. Để chinh phục trái tim người đọc thì phải mang lại cho họ bữa ăn tinh thần với những món mà họ cần. Trong thời đại công nghệ như hiện nay thì con người càng dễ bị rơi vào cô đơn, tình người càng trở nên xa cách. Truyện của Lưu Quang Minh đã mang đến cho người đọc một bữa ăn tinh thần với đầy đủ hương vị của cuộc sống. Tất cả những truyện ngắn của Minh đều mang những thông điệp ý nghĩa. Nó giúp ta nhận ra đâu đó vẫn còn tình người, vẫn còn đó những con người luôn muốn vượt lên trên số phận để vươn tới ước mơ. Dù bạn là ai trong cuộc đời này, tôi chắc rằng bạn sẽ tìm thấy tiếng nói đồng điệu từ trong tập truyện ngắn này của Lưu Quang Minh.

Nguyễn Miên

Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

KHỚP - truyện ngắn Lưu Quang Minh




“Đừng bao giờ tin đàn ông con ạ. Chẳng ai tốt cả…”
Ngày bé, má đã gieo vào trí óc non nớt của tôi những nghĩ suy ấy không hề ngần ngại. Tôi gật đầu, trong thâm tâm cũng đồng ý với má. Kể cả khi tôi lớn hơn, bắt đầu có người để ý và yêu thương, nhớ đến những lời má nói, tôi vẫn đinh ninh rằng thật đúng.
Căn nhà quạnh quẽ từ lâu chỉ có hai má con nương tựa vào nhau. Vắng bóng ba, tôi cũng không mấy chạnh lòng. Dù chỉ một cuộc điện thoại là được nghe giọng ba. Ba tôi đó, nhưng trong từng câu đối đáp chẳng tìm đâu được một chút hơi ấm yêu thương. Dẫu sao thì, trái tim ba bây giờ thuộc về một người đàn bà khác. Những đứa con khác. Một mái ấm khác. Một gia đình khác.
Va vấp nhiều hơn nữa, tôi nhủ lòng quả quyết rồi mình sẽ không giống như má. Ít nhất thì, tôi sẽ không đóng vai người đàn bà thua cuộc, mất chồng, lủi thủi một mình nuôi con, tương lai hạnh phúc riêng nằm ở nơi đâu mờ mịt. Tôi thương má và không bao giờ cho phép mình được giống như má.
“Con không lấy chồng đâu má à…”
Một lần má buột miệng hỏi về anh, tôi đã đáp liền như thế.
Má  lặng người. Chẳng lẽ má hối hận? Ai cũng có những lúc không kìm chế được… Nhưng trẻ con hệt như tờ giấy trắng. Muốn nó đen chỉ cần bôi mực vào. Muốn nhiều sắc màu thì vẽ tô cho nó. Chị bạn tôi thường bảo thế. Lâu lâu, chị lại khoe tôi những bức tranh học trò vẽ tặng chị. Làm cô giáo dạy vẽ thiếu nhi, chị có rất nhiều điều để kể về trẻ con. Tôi lắng nghe, mường tượng trong đầu những đứa con suốt ngày líu lo.
Tôi sẽ không lấy chồng… Nhưng còn con? Như bao nhiêu người phụ nữ trên đời, tôi cũng khao khát có một đứa con. Con chỉ là của riêng mình, một mình mình – trọn vẹn.
* * *
Anh dĩ nhiên không phải cuộc tình đầu tiên của tôi. Sẽ là cuối cùng? Chẳng bao giờ tôi dám chắc. Tuy vậy, anh đặc biệt hơn những người trước. Người đàn ông tôi nhận lời yêu duy nhất có con riêng. Phải rồi, vì anh hơn tôi những mười lăm tuổi. Lỡ một lần đò, một mình anh nuôi hai nhóc trai kháu khỉnh.
Mình có yêu anh không?
Chẳng bao giờ tôi dám chắc.
Tôi thường có duyên gặp gỡ những người đàn ông đi qua đời mình tại một góc bàn nhỏ nhắn nào đó nơi quán cà-phê. Cà-phê một mình – thói quen của tôi mỗi khi thấy cô đơn…
Là lúc chưa yêu...
Sau một lời chia tay...
Ngay cả khi đang yêu ai đó...
Cô đơn. Chậm rãi, tôi tận hưởng nó như những giọt cà phê đắng ngắt trên môi mình.
Có  lẽ kịch bản thường gặp nhất để bắt đầu một mối quan hệ luôn là từ ánh mắt. Anh cũng như những người trước, yên lặng nhìn tôi từ xa. Tôi rất nhớ kịch bản, vờ như không để ý, nhìn xa xăm đâu đó, hay có vẻ chú tâm vào cuốn tạp chí đang đọc còn dở dang. Nhưng tất nhiên tôi sẽ không để người ta cảm thấy thất vọng. Chỉ cần một giây tôi làm hai ánh mắt khẽ chạm nhau – vừa đủ cho người kia biết tôi cũng đang chú ý đến họ. Tiếp theo, người ta thường sẽ chủ động đến xin số điện thoại của tôi.
Người nào khi yêu cũng bảo họ ấn tượng nhất đôi mắt của tôi. Họ khen mắt tôi đẹp. Họ nói chính ánh mắt tôi đã hút hồn họ. Đại loại, ai cũng ngợi ca nhan sắc của tôi.
“Vậy anh yêu em chỉ vì em đẹp thôi sao?”
Mỗi lần phải hỏi một ai câu đó, tôi lại cảm thấy rất buồn. Mặc dù tôi biết ngay sau đó người ta sẽ phì cười giả lả, rồi tuôn ra những câu phân trần sáo rỗng:
  “Tất nhiên là không rồi, anh yêu cả tâm hồn đẹp của em nữa…”
Người dễ đến thì mau đi. Những ký ức về họ rồi cũng sẽ phôi pha…
Không... Nhiều khi nghĩ lại, đó mới chính là lời nói dối lớn nhất của tôi. Nước mắt tôi rơi vì họ nhiều đến nỗi dường như cạn hẳn, liệu sau này còn có thể nào khóc thêm cho ai được nữa?
Câu nói của má văng vẳng từ thẳm sâu cõi lòng, bít chặt lấy tai tôi …
* * *
Đến lần thứ 3 anh ngỏ lời, tôi mới liều mở lòng mình lần nữa.
Anh từng trải nên rất biết cách chiều chuộng phụ nữ. Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ, anh còn quen thêm người này người kia. Gần nhất là một người đồng nghiệp cùng công ty với anh. Anh kể. Tôi nghe. Lặng lẽ trôi vào tai mình. Biết lời nào thật, lời nào giả? Câu nào đúng, câu nào không?
Cũng không sao… Ngoài ba mươi, công danh sự nghiệp vững vàng, nhà cửa xe hơi riêng, anh là người tôi tin phần nào có thể nương tựa.
Tôi bảo anh mình thích đi du lịch. Anh lái xe riêng đưa tôi thăm những thắng cảnh đẹp ngút mắt, ở nơi resort sang trọng.
“Hay anh cho hai nhóc theo nữa nha, em muốn làm quen tụi nhỏ.”
“Ừ, được đó em.”
Vậy là  lần sau trong xe đã có tiếng cười nói tíu tít của trẻ con. Lạ thay, con của người ta mà tôi cảm giác gần gũi như đứa con mình dứt ruột đẻ ra. Tôi biết qua lời chị bạn thân, trẻ con trời sinh ra mỗi đứa mỗi tính, không phải đứa nào cũng ngoan ngoãn, dễ thương. Gặp phải đứa nghịch ngợm khó bảo, dạy dỗ chúng nghe lời là cả một vấn đề nan giải.
Nhưng hai đứa rất đáng yêu. Có lẽ chúng nó cũng thích tôi. Nghĩ vậy, tôi cảm thấy tự tin hơn, cùng anh gợi chuyện, pha trò với chúng. Quãng đường dài dường như ngắn lại…
“Cô Linh chơi ghép hình với con nha cô…”
“Ừ, để cô chơi với con!”
Chung một nhà  mà hai anh em tính nết thật khác nhau. Thằng anh lớn hiếu động, ưa thể thao, gặp biển và sóng nước mát rượi là lao mình xuống ngay. Đứa em lại có vẻ sống nội tâm nhiều hơn: chỉ thích ngồi trong phòng đọc truyện, xem ti-vi… và đặc biệt là chơi trò chơi ghép hình.
Có chơi cùng tôi mới thấy ngạc nhiên vì tính kiên nhẫn đáng nể của cậu nhóc. Trong khi tôi còn đang hoa cả mắt với hàng trăm miếng ghép đủ màu xanh đỏ trước mặt thì tay thằng bé cứ thoăn thoắt xếp mảnh nọ khớp liền vào mảnh khác. Thi thoảng liếc mắt qua “kiểm tra”, cu cậu lại nhắc tôi:
“Không phải cô ơi, ghép miếng này mới đúng cơ!”
“À, phải rồi. Bi giỏi quá!”
Cuối cùng, tôi đành đầu hàng với trò chơi của nhóc em, chỉ lặng yên quan sát bàn tay bé nhỏ cùng những mảnh ghép đang dần liền lạc hiển hiện một bức tranh giàu màu sắc. Nó vẫn chưa toàn vẹn. Vẫn chưa thể hình dung được bức tranh ấy vẽ gì. Một con thuyền? Một cánh bướm? Một cảnh thiên nhiên hùng vĩ ngút ngàn? Hay…
* * *
Càng ngày, khoảng cách giữa tôi và ba con anh càng xích lại gần hơn. Đã có lúc tôi thoáng nghĩ, liệu ngày nào đó mình có thể thay thế bóng hình người đàn bà đã bỏ anh và các con ra đi không? Được không? Tôi có làm được không?
Tôi chưa gặp chị ta bao giờ, chỉ lờ mờ hình dung qua lời kể của anh. Chia tay chưa lâu, người ta đã lập gia đình mới, cùng những đứa con mới…
Hệt như  ba tôi ngày xưa vậy.
Đêm, về lại ngôi nhà vắng bóng người đàn ông lâu ngày, nằm kề bên má, cái gì đó thổn thức lâu ngày trong tôi đang cố gắng vùng thoát. Tôi ôm má thật chặt. Má xoa đầu tôi, dịu dàng như thuở còn thơ bé.
“Má ơi…”
“Sao vậy con?”
“Con… con yêu mất rồi…”
“Ừ…”
“Đàn ông chẳng ai tốt cả, đúng không má…?”
“Không… là má sai… Má xin lỗi con…”
Nước mắt không gọi mà trào ra, ướt đẫm cả áo gối.
* * *
Chúng ở  đó, ngay trước mặt tôi. Những mảnh ghép khổng lồ bằng cả một thân người. Tôi kéo lê từng mảnh, từng mảnh. Nặng. Nặng quá. Biết ghép mảnh nào với mảnh nào đây? Đâu là đúng? Đâu là sai? Mảnh nào sẽ khớp với mảnh nào? Đầu óc tôi rối bời. Thử xem. Mảnh này và mảnh kia. Ghép lại nào. Tôi thấy mình reo lên mừng rỡ, đinh ninh rằng chúng đã khớp với nhau.
  “Không phải cô ơi, ghép miếng này mới đúng cơ!”
Tiếng nói thân quen từ nơi đâu vọng xuống. Tôi nhìn kỹ lại. À, phải rồi.
Hai miếng ghép vừa nãy tự động tách rời nhau ra. Xa hơn. Xa mãi. Xa tít. Tôi kéo mảnh ghép mới vừa tìm được lại gần. Lần này chắc là được thôi. Sẽ khớp nhau thôi mà – thâm tâm tôi quả quyết.
Sao khó thế này? Tôi gắng hết sức đẩy. Khớp đi. Khớp vào đi! Đúng là mảnh này mà!
Nhưng chúng vẫn trơ ra. Cười vào tôi. Những mảnh ghép vô hồn…
* * *
Khi tôi tỉnh giấc, khắp người mồ hôi nhễ nhại. Việc đầu tiên tôi nhớ là chộp lấy điện thoại gọi ngay cho anh.
“A lô, chuyện gì thế em… còn sớm mà…”
 “Em muốn anh đến nhà em ngay!”
“Tại sao? Mới 5 giờ sáng…”
“Không! Anh phải đến ngay! Đến nhà em ngay!”
“…”
Mất tín hiệu? Anh tắt máy? Hay điện thoại mất sóng?
Anh sẽ  đến? Hoặc không?
Chẳng tài nào biết được.
Chỉ biết rằng, hơn bao giờ hết, ngay lúc này tôi muốn ôm chặt lấy anh. ./.

Lưu Quang Minh - 12/2012


Lưu Quang Minh

Sinh 18/05/1988 tại Tp. HCM
Cử nhân Thiết kế Đồ họa - Mỹ thuật công nghiệp Đại học Tôn Đức Thắng (2011)
Đã có truyện ngắn đăng trên các báo: Văn nghệ, Văn nghệ trẻ, Văn nghệ quân đội, Tuổi Trẻ, Lao Động, Tiền Phong, Sài gòn giải phóng, Phụ nữ chủ nhật…
Thành viên bút nhóm thiếu nhi Nhiệt  Đới
Giải nhì cuộc thi truyện cực ngắn Web Hội ngộ văn chương với truyện “Già trước tuổi”
Đã in:
tập truyện ngắn đầu tay Gia tài tuổi 20 (NXB Văn Học – 3/2010)
Sắp in:
tập truyện ngắn Thực Hay Mơ (2012)
tập truyện ngắn Những Tâm Hồn  Đồng Điệu (2012)

Lưu Quang Minh 
Đc: 63/14/4 Lê Văn Sỹ F 13 Q Phú Nhuận TP HCM. Đt: 0908018518

Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

NHỮNG TÂM HỒN ĐỒNG ĐIỆU – tập truyện mới của LƯU QUANG MINH

Ở Đà Nẵng có họa sĩ Tôn Thất Bằng vừa vẽ tranh vừa sáng tác ca khúc về tranh của minh, và ở Sài Gòn có một người trẻ hơn nhiều nhưng cũng có một niềm đam mê tương tự: Viết truyện ngắn và sáng tác ca khúc về những câu chuyện của mình. Mỗi tác giả dùng cùng lúc hai thể loại nghệ thuật khác nhau để thể hiện mỗi để tài.

Lưu Quang Minh sinh ngày 18.05.1988 tại Thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là sinh viên ngành Đồ hoạ- mỹ thuật công nghiệp Đại học Tôn Đức Thắng. Anh đã đươc giải nhì cuộc thi truyện cực ngắn website Hội ngộ văn chương với truyện Già Trước Tuổi. Gia Tài Tuổi 20 là tập truyện ngắn đầu tay của Minh xuất bản 2010.

Minh có người chị bạn là Trần Trà My – một cây bút người khuyết tật quê Quảng Trị - mà anh rất cảm phục và viết ca khúc Hoa Trà My để tặng chị. Hai bạn đang dự định cùng in chung một tập truyện ngắn.

Lưu Quang Minh vừa cho ra mắt tập truyện ngắn thứ hai: Những Tâm Hồn Đồng Diệu và một album nhạc cùng tên với những ca khúc do anh sáng tác và biểu diễn.

Trước khi tìm đọc tập truyện ngắn thứ hai của Minh vừa xuất hiện trên các quầy sách, những bài viết sau đây của bạn bè anh sẽ giới thiệu đôi nét về tập sách mới đó.

“Những tâm hồn đồng điệu” – những lát cắt của cuộc sống

           “Những tâm hồn đồng điệu” gồm 20 truyện ngắn được viết với dung lượng khá nhỏ gọn, vừa vặn, như những lát cắt của cuộc sống. Nhưng sau cái kết của mỗi truyện, tác giả luôn đặt người đọc trong thế phải ngẫm nghĩ. Từ mỗi sự kiện, hoàn cảnh, số phận con người hết sức thân quen của đời thường, cho đến những chuyện hư ảo, dặt dìu ý niệm triết lí, và ngay cả trong bao niềm yêu rất đỗi lãng mạn, bay bổng của lứa đôi.
           Là một nhà văn trẻ 8X có thương hiệu, có diễn đàn cá nhân để hoạt động văn học, rất đáng mừng khi Lưu Quang Minh đã không chạy theo những thị hiếu tầm thường, những lối viết dễ dãi, chắp vá để câu khách. Bằng tạng văn rất riêng, vừa cứng cáp, già dặn trong chữ nghĩa, bút pháp thể hiện, vừa tươi mới, trẻ trung trong các góc nhìn, chiêm nghiệm, anh đã lôi kéo được một lượng độc giả nhất định đến với mình, để cùng đọc, lắng nghe, sẻ chia, đau đớn và yêu thương như Những tâm hồn đồng điệu thật sự. Đây là một trong những tựa sách đáng đọc giữa rừng sách của những người viết trẻ.

Nguyễn Đức Phú Thọ

   
Dành cho mọi tâm hồn

Bạn sẽ bắt gặp chính bản thân mình trong tập truyện ngắn “Những tâm hồn đồng điệu” của Lưu Quang Minh. Bạn tin không?
Những nhân vật trong quyển sách này, thực chất không hề “đồng điệu” với nhau. Ít ra là tôi thấy như vậy. Họ có già, có trẻ, có bi quan, có lạc quan, có cáu kỉnh và cũng có người hiền lành đầy dễ thương.
Họ không hề giống nhau nhưng họ không hẳn là những con người quá “văn học” đến mức bạn tặc lưỡi ao ước “giá gặp người như thế ngoài đời!”
Xin thưa! Họ ở ngay bên cạnh bạn hằng ngày đấy và Lưu Quang Minh đã mang họ vào trang sách. Người đàn ông trung niên của “Cơm nhà”, chàng thanh niên và bà lão trong “Phá lấu vỉa hè”, một nhóm người sôi nổi từ “Khiêu vũ ở công viên Lê Văn Tám”… Đâu khó khăn để tìm thấy những con người như họ, những câu chuyện như thế nhưng cũng không phải dễ dàng để nhìn ra cái “hồn” trong những con người ấy và nắm bắt vào tác phẩm như Lưu Quang Minh.
Có một chút hài hước đả kích trong “Những tâm hồn đồng điệu”, tôi nhận ra điều đó nhưng nó không tới mức châm biếm mà chỉ dừng ở đủ để phì cười và đủ sâu để ta ngồi trầm tư suy ngẫm. “Hát với nhau”, “Gia đình nhà Cún”, “Ca sĩ kẹo kéo”… là những truyện mang hơi thở như thế.
Lưu Quang Minh có vẻ ưu ái cho những nhân vật bình thường, không hoàn hảo và đầy khuyết điểm cả trong tâm hồn, tính cách lẫn thể xác. Họ có thể ích kỉ, kiêu kì (Chị em bạn dâu), có thể là người thờ ơ (Gỏi khô bò VS McDonald’s) hay thậm chí như “Ông Khùng”. Lưu Quang Minh nắm bắt được cái hồn trong từng khiếm khuyết của họ, những khiếm khuyết đầy tính “con người” và rất bình thường ấy bỗng chốc gợi cho ta nhớ về chính… bản thân ta. “Mình cũng hao hao như nhân vật này của Lưu Quang Minh” -  Bạn có nghĩ thế?
Tôi đặc biệt thích tập truyện ngắn này hơn tập truyện trước (Gia tài tuổi 20) của Lưu Quang Minh vì có vài tác phẩm với nội dung rất mới, rất lạ và rất “viễn tưởng” (Điều bí mật; Thương quá, Nhồng ơi…), đủ viễn tưởng để ta còn nhận ra được ý nghĩa bình dị ẩn đằng sau ấy.
Bạn có thể là học sinh, sinh viên, công nhân, nhân viên văn phòng hay một người buôn bán nhỏ lẻ nào đấy. Có thể trong một cuộc gặp gỡ duyên phận, bạn sẽ gặp được Lưu Quang Minh và anh sẽ nhìn ra cái “hồn” của bạn để viết nên một truyện ngắn như 20 tác phẩm trong “Những tâm hồn đồng điệu”. Nhưng, lúc này đây, khi bạn đang cầm trên tay tập truyện ngắn mang tên “Những tâm hồn đồng điệu” thì tôi tin chính tâm hồn bạn đang dần đồng điệu với từng nhân vật của Lưu Quang Minh đấy!

                                                                        Lâm Xuân Nguyệt


Lưu Quang Minh (phải) và Trần Trà My


Lưu Quang Minh và Những tâm hồn đồng điệu

Từ truyện ngắn đầu tay Cô đơn trên mạng (2007) đăng trên Phụ nữ Chủ nhật đến Già trước tuổi – Giải Nhì cuộc thi truyện cực ngắn Web Hội ngộ Văn chương và tiếp đó là sự ra đời tập truyện ngắn Gia tài tuổi 20 (Nhà xuất bản Văn học, 2010) tên tuổi nhà văn Lưu Quang Minh được công chúng cả nước biết đến như một hiện tượng văn học đáng chú ý, đáng quý, đáng trân trọng trong đời sống văn học trẻ nước nhà. Sở dĩ được coi là hiện tượng văn học đáng chú ý là vì tác giả còn quá trẻ nhưng với cách viết già dặn, cái nhìn tinh tế, phản ánh khám phá đa chiều cuộc sống trần thế và những gì sâu kín, nhạy cảm trong thế giới tâm hồn con người…

Cái đáng quý, đáng trân trọng nữa đó là trong lúc văn đàn nhiều người đang thi nhau chọn những cách viết táo bạo, nói nhiều về cái tôi cá nhân, nói nhiều đến cái khát khao trần tục, nhiều khi biểu hiện nó một cách quá đà. Anh đã không chọn hướng đi như vậy mà lặng lẽ đi theo lối đi riêng của mình và từng bước khẳng định nó. Trong năm 2011 này, anh lại tiếp tục chuẩn bị hoàn tất các thủ tục để cho ra đời tập truyện ngắn thứ hai của mình: Những tâm hồn đồng điệu.

Tôi có được niềm vui và hạnh phúc khi có được bản thảo tập truyện ngắn Những tâm hồn đồng điệu của nhà văn trẻ Lưu Quang Minh. Tôi đã đọc một mạch hết tập truyện ngắn này và cảm thấy hết sức thỏa mãn, thú vị; cảm giác hình như mình đang thưởng thức một bữa ăn ngon sau một cơn đói dữ dội và được uống một cốc trà xanh thơm mát sau cơn khát nước buổi trưa hè!

20 truyện ngắn trong Những tâm hồn đồng điệu đó chính là những hình ảnh, những lát cắt của cuộc sống này. Ở đó, người đọc nhận ra những nhân vật, những hoàn cảnh, những tình huống, những số phận, những cuộc đời. Ở đó, người ta thấy được vẻ đẹp bình dị sáng trong, thấy được những góc khuất, góc tối, những phiền muộn, những mảnh vỡ… đang diễn ra, đang hiện hữu quanh mình. Để rồi người đọc có thể mỉm cười, có thể xuýt xoa và ở đó người ta sẽ thấm thía, xót xa nhiều điều... Truyện Lưu Quang Minh dẫn dắt người đọc đi vào những suy ngẫm trước cuộc sống hiện đại lắm ngổn ngang, bề bộn và phức tạp này. Bằng những trải nghiệm cùng với trái tim, tâm hồn của một con người giàu lòng trắc ẩn, Lưu Quang Minh đã quan sát, thể hiện nó vào trong từng trang viết một cách thành thực, tự nhiên như nó vốn có.

Đọc truyện ngắn của Lưu Quang Minh nói chung và tập Những tâm hồn đồng điệu nói riêng (Tập truyện sắp xuất bản) - có thể nhận thấy rằng đây là một cây bút có nghề, một cách viết khá tinh tế và có nhiều triển vọng. Ở đây, với tư cách là người đọc tôi cho đây là một tập truyện ngắn có chất lượng. Với một nhà văn tuổi đời còn quá trẻ như vậy và với những gì anh đã làm được - chúng ta có quyền hy vọng rằng trong một tương lai không xa anh sẽ khẳng định được vị thế và tên tuổi của mình trên văn đàn Việt Nam đương đại.

Giữa lúc văn học nước nhà đang ồn ào với những trường hợp văn tặc, sex… Lưu Quang Minh đã lặng lẽ đi tìm cho riêng mình một cách viết vừa đằm thắm, giản dị, không hô hào, không phô trương, không đao to búa lớn nhưng nó lại có sức lan tỏa. Nó giống như những cơn gió mang luồng không khí mới vừa mát lành vừa trong trẻo đến với người đọc, đến một cách tự nhiên không gượng ép. Ở đó ta nhận thấy những giá trị nhân văn sâu sắc. Lưu Quang Minh viết bằng cảm xúc của một con người nhạy cảm, mọi ý tưởng đều được chắt lọc từ những cái vốn có của đời sống. Bằng một lối văn phong dung dị, ngôn ngữ truyện cứ như được bê vào từ đời thường, anh hóa thân vào từng nhân vật một cách linh hoạt, ở từng nhân vật anh lại có những phát ngôn riêng… Vì thế những câu chuyện được kể gây sự chú ý, khiến người đọc có cảm giác như sự việc đang diễn ra và hiện hữu quanh mình. Ẩn đằng sau những câu chuyện ấy, những điều giản đơn ấy Lưu Quang Minh đã đưa người đọc đi vào những suy ngẫm và chiêm nghiệm về cuộc sống, về con người, đời người, dù rằng truyện của anh không có cốt truyện gay cấn, không có những mâu thuẫn gay gắt và đẩy đến cao trào.

Điều tạo nên sự khác biệt và nét độc đáo nữa của Lưu Quang Minh đó là anh phát triển song song cả văn chương lẫn âm nhạc, cùng với việc kết hợp chúng với nhau. Anh cho rằng: “Âm nhạc có thể giao thoa với văn chương”.

Với vai trò vừa là nhà văn vừa là ca sĩ - cùng với tập truyện ngắn Những tâm hồn đồng điệu, anh đã ra mắt công chúng Album nhạc cùng tên. Đây là một sự nỗ lực lớn lao, một sự thể nghiệm tiên phong đầy dũng cảm của anh trên con đường nghệ thuật và bước đầu đã tạo được những dấu ấn tốt đẹp.

Hãy để thời gian, số đông công chúng thưởng thức và những nhà chuyên môn đánh giá. Riêng tôi, tôi thực sự khâm phục tài năng của anh và đánh giá rất cao tập truyện ngắn và Album nhạc cùng tên Những tâm hồn đồng điệu.

Hy vọng rằng, với tài năng, với sức trẻ và niềm đam mê sáng tạo - Lưu Quang Minh sẽ từng bước khẳng định tài năng và vị thế của mình trên bước đường nghệ thuật đầy chông gai và lắm thử thách này./.

Nguyễn Văn Hoà
Giáo viên Trường phổ thông cấp 2-3 Xuân Phước, huyện Đồng Xuân, tỉnh Phú Yên

Email của Lưu Quang Minh:
lqmproduction@gmail.com