…Tôi không biết mình yêu Quảng Trị tự khi nào
cũng như không thể biết bao giờ thì hết yêu
cái vùng đất khô cằn cát trắng
xe chạy qua cũng muốn chạy thật nhanh
nhưng người thì lại muốn dừng lại bước xuống
cúi đầu trước đất thiêng.
Cúi đầu trước Bến Hải, Hiền Lương.
Vết cắt của cả dân tộc nhưng đau buốt nơi này
Cúi đầu trước cổ thành Quảng Trị.
Bom đạn như sỏi đá vãi xuống đây như trò chơi
mà đau thương đổ nát thì rất thật
Thật đến hai trăm phần trăm.
Cúi đầu trước thánh địa La Vang
Thưa Đức Mẹ
Có những điều rất thật lại không đáng tin
nhưng lại có những điều đáng tin dù khó thật
Đó là giấc mơ nhân loại là anh em, trái đất là một ngôi nhà
Tôi nghe lời nói đó âm vang trong một buổi chiều Quảng Trị.
Cúi đầu trước sự nhọc nhằn khổ ải
của những người dân nghèo
khổ đến mức không khổ hơn được nữa
Cúi đầu trước những đứa học trò nghèo mà học hành giỏi giang
Nhẫn nại thay đổi đời mình
Nhưng quyết không bao gìơ vượt khó
Bằng cách xin xỏ hạ mình.
Cúi đầu trước những đứa bạn thông minh
ở góc núi Tân Lâm hay heo hút Thuỷ Ba
mà cái gì cũng biết
chỉ không biết một điều
thực dụng
Cúi đầu trước những bà mẹ sinh ra những đứa con thông minh và nhân nghĩa
Nuôi chúng lớn lên bằng hạt lúa củ khoai thấm đẫm máu của người cha
ngã xuống bởi quả bom còn sót lại trên đồng.
Bằng những chuyến hàng lậu đường 9 thấm đẫm nước mắt
và đôi khi thấm cả máu…
Tôi không nhớ mình biết đến Quảng Trị tự khi nào
Hình như là năm Bảy Hai
Anh hàng xóm thoát chết trận đường 9 Nam Lào trở về
Tôi nghe loáng thoáng mấy từ “Mùa hè đỏ lửa”
Bà mẹ hàng xóm thở dài
“Ở đây mình đã cực như ri thì ở ngoài nớ mần răng sống cho nổi ?!”.
Tôi yêu Quảng Trị ngay từ lúc đó
Tôi ứa nước mắt khi chuyến tàu chợ đêm lầm lũi chạy qua trảng cát dài Hải Lăng
Tôi nhớ không nguôi một sớm mai đường 9 nở đầy hoa dã quì
Tôi quên sao được bữa rượu giang hồ dưới chân cầu Đông Hà nửa đêm lạnh buốt.
Tôi yêu Quảng Trị từ khi đó
Và không biết khi nào thì hết yêu…
MINH TỰ
Phạm Xuân Dũng gởi đăng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét