Hiển thị các bài đăng có nhãn Huy Uyên. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Huy Uyên. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

Huy Uyên - Ở BẾN NINH KIỀU - NGÀY Ở LẠI VỚI ĐÀ LẠT


Ở bến Ninh-Kiều 

Hậu-giang ơi bạc lòng chi đến thế
thuyền trôi đi rồi mãi không về
từng nhánh sông cồn cào theo chuyện kể
Meekoong đắng lòng theo trái tim quê.

Tôi nói thương em theo đoạn sông trôi
những bông lục bình tím màu hoang dại
trôi về đâu mà tê tái
khóc cho người hay cả cho tôi.

Qua cầu Cần-Thơ mà tim buốt lạnh
ai đi đâu bỏ lại nỗi nhớ hoài
đường trần xưa đã sầu mọc cánh
để mắt người trong từng giọt mắt ai.

Bến Ninh-Kiều đợi chiều quay về
phương xa bóng người mù mịt
cả đời ai đi không về kịp
em ơi em ! rằng tôi gọi có nghe.

Đi quanh mãi phố đêm ngờ rưng lạnh
mỏi mòn chi cho tội bước chân em
Cần-Thơ ơi tôi mãi đi tim
bến vắng sông trôi hờ hững.

Tội đò quay về mà không có tôi
em bơ vơ tận đất cuối trời
ngồi đếm lại những tháng ngày xa khuất
thôi hết rồi em, tình của tôi ơi !!!

Huy Uyên



Ngày ở lại với Dalat

Mưa từng cơn bay trời Dalat
trên đồi ai đứng đợi mong
ngày nào em vội qua sông
để riêng tôi buồn
mà lòng cũng một trời cay đắng.

Ơi em, hồ-xuân-hương vời vợi trong xanh
xanh mấy thuở anh, em và cuộc tình
thôi rồi ai đưa tay vội hái
để cho hoa buồn và Dalat lặng im.

Bỏ nỗi buồn bên thung-lũng-tình-yêu
vĩnh biệt những lời hò hẹn
người đi mà không hề đến
để riêng ai than-thở-hồ-chiều .

Thôi ơi Dalat buồn da diết
ai đi và ở lại một mình
chiều ngồi bên thác Preen
thoang thoáng đâu đây giọng cười tưởng tiếc .

Xa em, người tìm
đồi xanh, hồ xanh lòng ai không nói
Dalat mắt chiều lời gọi
ngậm mãi trên môi cuộc tình.

Dalat rồi hoa, cây và gió
tình cầm bằng cháy mãi trong tim
chân đi mà lòng cứ ngỡ
con mắt có đuôi đi tìm.

Vĩnh biệt Dalat và một mình .

Huy Uyên

Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013

CHÙM THƠ SAIGON - Huy Uyên


 Về với Saigon

Ta một mình trở lại Saigon
đám con gái bây giờ xa lạ quá
chỉ tại sương chiều hay môi hôn
em khỏa thân khoe ta dáng bụi trần.

Ta chào em mà lòng hồ băng giá
giữa ngã tư đường
những hàng cây đi ngủ sớm
đợi ai về dỗ lòng
mắt đỏ.

Ta chạy quanh những cột đèn Saigon
nhớ ai mà đứng khóc
em vội vàng đổi thay giấc mơ tan
lặng thinh đứng bên đương xỏa tóc .

Ta thả chiều cùng quán vắng
thắp đời ai bay theo khói mây khói
trên tay cầm lòng bằng những cuộc tình gầy
rồi thôi câm lặng .

Hồ như đâu đây quẩn quanh tiếng gọi
giọt lệ sầu nào vương vấn đời em
dỗ dành trong ta giấc ngủ Saigon
nửa đêm bổng cuồng điên thức dậy .

Ta tặng em trái tim làm của để dành
cháy hốt -phiêu theo năm tháng
mộng đời đèn đêm đã cạn
nơi phố người đông sao ta quá buồn .

Về với Saigon của ai
tháng ngày xa, xa lắm
chợ đời trong ta đã vắng thưa người
tim máu đã ngừng trôi
em nỡ phụ tình chi mà câm lặng.

Giấc mơ bên người cháy bỏng
ngờ trên môi nụ hôn ở đậu nửa chừng
gừng muối mặn cay với Saigon.

Huy Uyên.


        

 Vĩnh biệt người

Saigon của tôi ơi
vạn lối đi về
đường xa xưa cầm tay nhau nói
chia tay người chia tay thôi.

Dặm đau hòa trôi theo nước sông Saigonchảy
những bến phà cũng xa trôi quá khứ
em đi đâu rồi
tình trao người yêu em rồi thôi.

Saigon qua xuân
êm ái dịu dàng
người trong tôi bóng lẻ
vẫn con đường nhưng sao buồn thế
Saigon môi hôn ngập ngừng.

Saigon mùa hè những hàng me chạy
gió bay chậm buồn và đi quanh
lời ca biệt ly chạm cùng nổi nhớ
từng phố nhỏ lặng im
và thương tiếc.

Làm sao em quay lại một lần
đêm đèn vàng hai ta chung bước
đưa nhau đến một nơi xa khuất
nắm tay nhau dấu kín nụ hôn buồn.

Ta, Saigon một mình xa lạ
mây trời cũng đang trôi buồn bã
xin gọi nhau một lần
rồi vĩnh biệt nhau cây đời và lá.

Con đường Lê-Lợi quá buồn
ngã về Tự-Do hiu hắt
em coi như giờ đã mất
lệ xanh xao trào tuôn.

Tôi trở lại đây với đất trời Saigon
em đi và mãi mãi .

Huy Uyên



Em và Saigon

Đêm bên em Bà Chiểu
phút xưa ai thầm nhắc chạnh lòng
thép gai đời ai rào lối bên sông
cầm bằng giọt tình bao năm rồi kéo níu.

Về Saigon mà nước mắt chạy quanh
em vẫn trinh nguyên của thời con gái
nhớ buổi đón đưa những phút dỗ dành
đem chôn quanh chợ Bên Thành xa mãi .

Em bảo sao tình ta hoài chìm khuất
bao năm qua rồi đò vẫn trôi sông
dặn lòng riêng cay đắng với lòng
để ở Saigon mà tim ai đã nắng tắt.

Ngày tiển đưa Tân-sơn-nhất
em lén buồn dấu nước mắt vào tim
còn gì đâu mà tìm
phấn son người dã phai màu úa nhạt.

Vĩnh biệt em, vĩnh biệt Saigon
nơi ở lại bàn tay ai đưa vẫy
tình trao mà một đời không hề thấy
Saigon của người nổi nhớ chưa đặt tên .

Ngày đó bên em ...

Huy Uyên



Saigon  38

Dại lòng chi trong hai mắt em
con đường nào xưa đi đến tận cùng
bên kia cuối đường hầm trống lạnh
mối tình xưa mọc cánh
chiều thăm thẳm màu sắc không?

Thôi rồi đêm đi không sà xuống
đọng sầu hai mắt môi người
phương em thay đổi vờ trôi
vây kín quanh đây bến bờ ảo tưởng.

Về với người
với đớn đau xót xa hoài niệm
tình ai bỏ đi mà không hề đến
thề mang theo trọn đời.

Đắng chát quạnh hiu
quanh quất chìm theo bóng chiều
đợi ai một lần quay lại
chờ người mãi mãi
tội lòng khuất mấy miền yêu.

Đóng hoài con tim thao thức
thoáng động qua hồn chân bước
lời người em có quên không?

Có vắt lệ theo từng nỗi nhớ
mắt rưng tình sầu
một khi nào em về nơi đó
gọi tên ai với Saigon niềm đau.

38 năm quay lại Saigon
vẽ lên khuôn mặt người ngơ ngác
và những bước chân còn mất
thác máu ai người kêu tiếng đau thương .

Ai đứng lại bên đường
(dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo)
em theo tiếng ai hát buồn trôi theo giông bão
hết thôi Saigon đã vội vàng chôn .
                


Con gái Saigon

Saigon về với cơn mưa chiều
mắt ai phai màu con gái
đứng buồn một mình ngã tư ngã bảy
đợi ai mà ôi đìu hiu .

Nằm nghe sông Saigon mưa đổ
chuyện tình mình từ đó
chim trời mỏi cánh chim bay
để lại người hai mắt đỏ .

Em có vui đâu bao giờ ơi Saigon
những hoài niệm quay cuồng theo gió
tim xưa chợt lòng ai nỡ
nhớ nhau xót đau tận cùng .

Em,con gái Saigon mắt ướt
đèn nhà ai trong đêm võ vàng
bơ vơ với Saigon vạn bước lang thang
đò thôi đưa người bên Thủ-Thiêm quay lại được .

Ngẫn ngơ tình treo lên ngọn cây Saigon
bao đêm ngày thao thức
qua rồi và đã mất
xa thôi ơi Saigon đau thương .

Nhớ ai mà lòng vấn vương
ngược tình về Chợ-Lớn
về Hóc-Môn, Bà Điểm
Mất nhau rồi lệ đẩm trong hồn .

Gởi tim em theo cùng Thủ-Đức
soi ngực trần, má hồng con gái Saigon
năm canh hỏi người còn thao thức
bao năm xa rồi có nhớ nhau không?

Gởi người đất trời Saigon
lá vàng theo đời cây cây cỏ
con gái Saigon mắt xanh và môi tím đỏ
chỉ riêng em là nhớ
thương anh

Là cuối trời của đời anh ...

Huy Uyên


Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

Huy Uyên - THÁNG GIÊNG BÊN MẸ - GIẤC MƠ MẸ


THÁNG GIÊNG BÊN MẸ

Con trở về bên mẹ chiều nay
Trời rét ngọt và mưa nhiều ơi mẹ!
Nén hương buồn ngậm ngùi nghi ngút cháy
Một mình con với mẹ một mình thôi.

Mới tháng giêng mà con tưởng lâu rồi
Mộ đã cũ và cỏ vàng nhiều quá
Nơi mẹ giờ không như tàu lá
"Bên ướt mẹ nằm bên ráo con lăn" .

Lời ca dao xưa như mũi kim châm
Mẹ ru đời con đến khi khôn lớn
Con biền biệt đi chân trời góc biển
Để mẹ buồn mà già trước tháng năm .

Con vô ơn thua cả loài chim
"Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội"
Thế mà đời con mãi hoài lầm lỗi
Đau đớn nào hơn tiếng mẹ thở dài.

Mẹ cả đời một nắng với sương hai
Mãnh áo rách giữa đồng không mông quạnh
Mò cua, bắt ốc - sáng mang, chiều gánh
Để lo cho cái học của đời con.

Thương dáng ai bao năm tháng mỏi mòn
Con trở lại bên bến đời quạnh vắng
Còn lại chăng lời ru xưa lắng đọng
Trong ráng chiều soi lẻ bóng cò bay .

Mẹ đi rồi mà có biết chiều nay
Con một mình bơ vơ bên mộ mẹ
Mẹ ơi! đi rồi sao không thể
Trước mặt con chỉ nắm đất lạnh buồn .

Chiều về rồi còn lại một mình con !



 GIẤC MƠ MẸ         

Mắt mẹ nhìn con buồn muốn khóc
tha hương mấy lúc nghĩ ngày về
cầm tay nước mắt thay lời dặn
há dễ xa hoài cảnh chốn quê.

Ừ nhỉ bao năm không quay lại
mẹ già mòn mỏi mắt già nua
cha chết từ lâu thời loạn lạc
chất cao thương nhớ mấy cho vừa.

Con biết chiều nay ngồi trông núi
mắt mẹ mờ theo dáng núi mờ
quặn thắt nổi đau riêng đời mẹ
mà rót hoài con lệ trong thơ.

Con biết chiều nay đang tựa cửa
mưa chiều như mẹ cũng rưng rưng
ai giờ quạt ấm thay con trẻ
thắp sáng trong đêm nửa ánh hồng .

Hồ dễ công danh mà xa xứ
đành quên ấm lạnh buổi quay về
mắt mẹ nhìn con mà không nói
để lòng đau xé mấy tình quê.

Bóng mẹ đi rồi con ở lại
xót xa con trẻ thức canh trường
bao năm phiêu bạt đầu quay núi
ước một ngày về với cố hương.

Huy Uyên
lesinh.lesinh@yahoo.com

Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

MÙA XUÂN LỠ HẸN VỀ - Chùm thơ Huy Uyên



MÙA XUÂN LỠ HẸN VỀ

Ngày đó hẹn đầu xuân anh về
đưa em đi chợ quê ngọt lành mấy thuở
quê ơi một đời thương nhớ
tháng ngày qua rồi nỗi đau.

Em xanh trong khép đôi tà áo
gió sớm mai dịu dàng
em cười chao ôi duyên quá
có cho anh hôn như ngày xưa không?

Em tung tăng theo mấy nắng xuân
anh gọi em về nép sâu trời kỷ niệm
nơi em mơ kín dấu chân tròn
mùng vui qua rồi thời chinh chiến.

Hẹn em về ngày đầu năm mới
nắng sớm mai lên ngập đồng
trâu quê phì phò thở qua đông
rộn ràng bao giọng cười tiếng nói.

Em gái khua nhịp chèo trên sông
hò ơi trải lòng theo từng nhịp
tết này ai đi không quay về kịp
để ở lại ai cháy cả tấc lòng.

Quanh co đường qua mấy xóm
tội người bỏ áo tung bay
để riêng em thương nhớ vơi đầy 
thôi rồi mùa xuân buồn đến sớm.

Ơi em anh về không kịp chiều nay
để hàng tre chiều ken theo giọt nắng
để đầu năm em thương một người đi vắng
chim xưa giờ đã quên và bay.



HOA ĐẮNG
    
Khi môi người đã rời xa
tôi chiêm bao dỗ lòng chìm khuất
còn gì mà được mất
dấu kín trong nhau một mối tình.

Em có khi nào quay trở lại
sông xưa chở cổ tích xưa
đâu đây còn lẩn quất giấc mơ
cho ai quay về thương tiếc mãi.

Yêu một người rồi nằm chết
hai tay đưa lên thảng thốt bên đường
trong tôi nụ hoa đắng lòng nào có biết
để tim người hoài mang mãi vết thương.

Em và sông buồn chẻ hai dòng
xanh xao mấy bờ nhung nhớ
mắt nhìn ai một thuở
còn nhớ gì nhau hay không ?

Hạnh phúc đắng buồn cho hai ta
em có đớn đau về tình cũ
có trắng đêm bão tố
có mật ngọt chi chan mấy cho vừa.

Tiễn biệt nhau mà buồn lắm
vòng tay xưa dấu kín đợi chờ
xa người rồi tôi mãi bơ vơ
héo hắt bờ tim chát đắng.

Quá khứ dặn lòng buồn trôi
xa hơi thở của người
bỗng dưng đỏ cháy
tìm em mà nào thấy
xót xa chi mỗi lúc đêm về.

Tôi treo tôi lên đỉnh núi
giọng cỏ cây vời vợi cùng người
nơi đó em một mình đứng đợi
bỏ lại ngậm ngùi riêng tôi.

Tiếc nhau chi mà tình nỡ xa đành
cuộc tình với người thiên đường đã đóng cửa
thôi về đào cho mình huyệt mộ
trần truồng chôn với bầy quỉ vây quanh.

Lại chiêm bao người về theo mắt em
đem cầm cố đời với bao tuyệt vọng
bủa vây ngàn trùng chiếc bóng
đã hết còn đâu mà tim.

Xa người máu không chảy về tim ...



TÌNH VỀ AYUN HẠ
  
Về với bản làng Cheo-Reo ngày cũ
về với đất trời sông núi Ayun
ở lưng đồi ai treo mây giăng rũ
Phú-Bổn ơi! có đi cho em theo cùng.

Em hong suối Ea Rơbol trong chiều
dưới chân đồi nghe ai đang hát
Ayun Pa tiếng chim trên cây cũng hát
tim người Jarai bao nhịp đồi yêu.

Mắt ai trông lên Kong Lăk
chim rừng sâu ngậm con suối bạc màu
sông mẹ sông cha tìm nhau
Ayun mùa xuân rộn ràng cùng khắp.

H'Ben cầm tay không nói
thì thầm theo dòng nước sông Ba
về Kong Chro vui mùa ruộng rẫy
vui chuyện tình cùng người đẹp Ayun Pa.

Ngồi bên suối sao nghe lòng rộn vui
trong tim chùm hoa đỏ cháy
bên cầu treo đong đưa gió đẩy
người chưa kịp bắt-người ơi chưa về.

Con gái Bana qua thung lũng hồng
hồn chao nghiêng tình về bến mộng
đầu đèo Tona chân bước theo từng nhịp trống
đêm qua với bầy sao qua sông.

Mênh mông hồ Ayun Hạ
cao ngút ngàn đời ngọn Athai
dưới mây thung lũng nhớ ai
người đi lâu quá.

Chiều rồi một mình bên hồ
ai bỏ lại ráng sắc hoàng hôn tím
về với thịt rừng, rượu cần, cơm lam mới chín
hạnh phúc trong xanh, phố núi bên đường.

Người đến rồi đi đá cũng chao lòng
để cho ai hát câu thương nhớ.


       
EM VÀ DÒNG SÔNG QUÊ
         
Em một mình bên dòng sông quê
ngợp lòng mưa về tháng chạp
sau bao nhiêu tháng năm ngày được mất
em cũng đã quay về.

Ô-giang đầu sông hoa sim nở
tím tái tình ai đợi chờ
thôi lời nguyền ngày đó
mây xa rồi bỏ nước ở lại tương tư.

Sông buồn chi mà chẻ hai dòng
mỗi bên xanh bờ thương nhớ
dặm trường bóng ai cách trở
xa nhau mà em có buồn không ?

Úa phai màu chiều xa vắng
để chiều nắng tắt hoa mua
suối buồn chao nghiêng nhịp lô xô
yêu mãi người bên sông khe quê quạnh .

Em đứng một mình với dòng sông quê
đợi ai đến khi chiều nắng tắt
người xưa nào có quay về
để em giận ai mà lòng đau như muối xát.

Ngỡ tình dặm sầu cay đắng
đợi chờ sông một ngày chở ai về
em mãi buồn theo mấy đoạn sông quê
chợt dỗ lòng chờ theo sớm mưa chiều nắng.

Bên người, xa người một trời trống vắng
nụ hôn xưa giờ quá bẻ bàng
thôi dặm sầu người đã theo mang
quên đi cùng năm cùng tháng
bên người.

Huy Uyên

Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

GÒ-NỔI - thơ Huy Uyên




1-
Có lẻ xuân đã về trên núi
người đi từ độ tháng giêng
nhiều khi em và mẹ trong vườn
nhìn bông cải vàng thấy nhớ.

Mưa từng sợi nhỏ
chim xưa giờ đã bay xa
em tím theo những nụ hoa cà
hẹn hò cũ chắc phai rồi năm ấy.

Nhìn ngọn cờ bay 
ngày qua nhà công tác
vai ba lô áo bạc
uống bát nước chè xanh
xanh mấy mùa luống cải
chè nhà em mới hái
có thắm lòng hai ta.

2-
Hỏi bao giờ anh quay về Bàn-Lãnh
nơi năm nào mẹ trồng khoai sắn khoai lang
nơi mẹ đào hầm
mà lòng đau ruột cắt.

Nơi Gò-Nổi xưa tháng ngày cháy khát
chiếc gàu mo mẹ lấy nước Đông-Bàn
hỏi anh về có ghé Bắc-Tân
đã qua rồi những ngày chống giặc.

Những đêm dấu quân đầm đìa nước mắt
con đói lòng bao năm tháng thù vây
mẹ trở về với nắm gạo trên tay
con cầm lòng qua bữa.

Chòi tranh không vách không cửa
Gò-Nổi xiết rên theo pháo xới cày
nước mắt vây quanh mà tim xát ứa.
lớp trẻ lên rừng lớp già lắt lay

Tay mẹ tay cha mõi gối cuốc hầm
bom bầy bom chụp 
lòng không dạ đói
tháng ngày khốn khổ thay cơm.

3-
Tôi đã về đây quê nghèo Gò-Nổi
có mẹ chờ con chập tối
rừng lau, rừng lau vi vu
qua rồi binh lửa mịt mù.

Tiếng mỏ ơi ai khua
như làng ta mừng đón quân về
mười năm, hai mươi năm đánh thù tới tấp
vợ tôi năm rồi bỏ xác
giữa vườn ngô dỡ nữa luống cày
pháo thù nung tim đỏ rực
mồ chưa xanh cỏ đến hôm nay.

Quê ơi trên vai căm hờn
quê ơi trong tim trong máu đau thương
có những đêm chuyển quân
vợ tôi cười ngậm ngang ngọn tóc
bên bến đò trăng chiếu bạc
nói sao cho hết niềm thương!

Bao giờ cũng bắt đầu
nỗi đợi chờ và lòng chung thủy
hạnh phúc hai ta giữa mùa chống Mỹ

Phút vui rồi cũng chia tay
nơi đó một bóng hình ghi nhớ
chiếc mũ tai bèo, tấm ngụy trang vắt cổ.

4-
Tôi trở về đây quê nghèo Gò-Nổi
nương dâu bờ tre vời vợi
nỗi nhớ khôn nguôi
con sông đám mạ cũng qua rồi
đạn thù ngày đêm tăm tối.

Gò-Nổi ơi một ngày người về
tình rồi trong tim cháy bỏng
nghé chiều rộn ràng chân đê
đồng chiều lúa vàng nhịp sóng
nhấp nhô mấy ánh trăng thề.

Huy Uyên

Chủ Nhật, 10 tháng 2, 2013

Huy Uyên - ĐỢI NGƯỜI VỀ ĐẦU XUÂN



Những đợi chờ rồi tin em trở về
ngày đầu xuân giờ không chim én
vẫn phương xa vắng người đưa tiển
tội cho người năm tháng hoang mê.

Em từ đó đâu rồi hình bóng
mùa thu-huyền, đã lạc cánh bay đi
nuối tiếc xưa có còn lại gì
mùa hạ xa xăm tim ai cháy bỏng.

Con đường cũ lối về mấy khúc
tôi một mình quay lại bước quê nhà
lần đưa em cuối cùng và em khóc
không kịp nữa đâu thôi người đã xa.

Ơi em đầu mùa xuân con chim hót
nụ tầm xuân đành chia cách sớm mai
thoáng dáng ai quay đi bất chợt
trong mắt buồn xót giọt lệ chia hai.

Thơ tôi viết tặng ai quên lối về
đâu đây tiếng người vọng lại
đành thôi tim tôi em đã hái
giọt đắng đau nào xuân cũ chưa phai 

Em bỏ đi mà có nhớ về 
lời ru xuân còn buồn vàng võ lắm
cho dù hai ta rừng cay biển mặn
để cách xa nhau đến cả trọn đời.

Em đi để lại mình tôi
ngày tháng với bơ vơ tiếc nhớ.

(Ngày đầu năm Quí-Tỵ)
Huy Uyên

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Huy Uyên - TRƯỜNG SA

Ảnh từ trang REDS.VN
 

Ngoài đảo xa 
máu em đã chảy
giữa đêm đen thuốc độc nghẹn ngào
chiều đứng ngã tư, ngã bảy
nghe tiếng ai buồn đưa tin.

Những chiến sĩ đảo xa, đảo xa
để rồi ai không còn chờ đợi
mới hôm nào cầm tay nhau nói
mắt đỏ hoe
chiều khói cay.

Giặc đã bắn vào em
những tiếng nỗ xót đau
tuổi chưa tròn hai mươi, xanh màu tóc
tiếng người phát thanh như khóc
đọc từng tên,từng tên.

(Tôi hối tiếc một thời đã cũ
không cùng em chung một màu cờ
chôn Tổ-quốc mình trong trái tim rướm máu
để rót mời em những chén rượu cay)

Em đã về chưa
ơi đứa con hải đảo
phải chi chiều nay em còn vững vàng bên mâm pháo
nhắm quân thù xiết cò súng dậy vang.

Tôi cúi đầu bên mẹ trắng khăn tang
nghe thoáng giọng nhắc thầm
tên đứa con vừa mất
ơi em !
giữa đêm sao đã tắt.


1988
Huy Uyên

lesinh.lesinh@yahoo.com