1-
Có lẻ xuân đã về trên núi
người đi từ độ tháng giêng
nhiều khi em và mẹ trong vườn
nhìn bông cải vàng thấy nhớ.
Mưa từng sợi nhỏ
chim xưa giờ đã bay xa
em tím theo những nụ hoa cà
hẹn hò cũ chắc phai rồi năm ấy.
Nhìn ngọn cờ bay
ngày qua nhà công tác
vai ba lô áo bạc
uống bát nước chè xanh
xanh mấy mùa luống cải
chè nhà em mới hái
có thắm lòng hai ta.
2-
Hỏi bao giờ anh quay về Bàn-Lãnh
nơi năm nào mẹ trồng khoai sắn khoai lang
nơi mẹ đào hầm
mà lòng đau ruột cắt.
Nơi Gò-Nổi xưa tháng ngày cháy khát
chiếc gàu mo mẹ lấy nước Đông-Bàn
hỏi anh về có ghé Bắc-Tân
đã qua rồi những ngày chống giặc.
Những đêm dấu quân đầm đìa nước mắt
con đói lòng bao năm tháng thù vây
mẹ trở về với nắm gạo trên tay
con cầm lòng qua bữa.
Chòi tranh không vách không cửa
Gò-Nổi xiết rên theo pháo xới cày
nước mắt vây quanh mà tim xát ứa.
lớp trẻ lên rừng lớp già lắt lay
Tay mẹ tay cha mõi gối cuốc hầm
bom bầy bom chụp
lòng không dạ đói
tháng ngày khốn khổ thay cơm.
3-
Tôi đã về đây quê nghèo Gò-Nổi
có mẹ chờ con chập tối
rừng lau, rừng lau vi vu
qua rồi binh lửa mịt mù.
Tiếng mỏ ơi ai khua
như làng ta mừng đón quân về
mười năm, hai mươi năm đánh thù tới tấp
vợ tôi năm rồi bỏ xác
giữa vườn ngô dỡ nữa luống cày
pháo thù nung tim đỏ rực
mồ chưa xanh cỏ đến hôm nay.
Quê ơi trên vai căm hờn
quê ơi trong tim trong máu đau thương
có những đêm chuyển quân
vợ tôi cười ngậm ngang ngọn tóc
bên bến đò trăng chiếu bạc
nói sao cho hết niềm thương!
Bao giờ cũng bắt đầu
nỗi đợi chờ và lòng chung thủy
hạnh phúc hai ta giữa mùa chống Mỹ
Phút vui rồi cũng chia tay
nơi đó một bóng hình ghi nhớ
chiếc mũ tai bèo, tấm ngụy trang vắt cổ.
4-
Tôi trở về đây quê nghèo Gò-Nổi
nương dâu bờ tre vời vợi
nỗi nhớ khôn nguôi
con sông đám mạ cũng qua rồi
đạn thù ngày đêm tăm tối.
Gò-Nổi ơi một ngày người về
tình rồi trong tim cháy bỏng
nghé chiều rộn ràng chân đê
đồng chiều lúa vàng nhịp sóng
nhấp nhô mấy ánh trăng thề.
Huy Uyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét