Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

Huy Uyên - Ở BẾN NINH KIỀU - NGÀY Ở LẠI VỚI ĐÀ LẠT


Ở bến Ninh-Kiều 

Hậu-giang ơi bạc lòng chi đến thế
thuyền trôi đi rồi mãi không về
từng nhánh sông cồn cào theo chuyện kể
Meekoong đắng lòng theo trái tim quê.

Tôi nói thương em theo đoạn sông trôi
những bông lục bình tím màu hoang dại
trôi về đâu mà tê tái
khóc cho người hay cả cho tôi.

Qua cầu Cần-Thơ mà tim buốt lạnh
ai đi đâu bỏ lại nỗi nhớ hoài
đường trần xưa đã sầu mọc cánh
để mắt người trong từng giọt mắt ai.

Bến Ninh-Kiều đợi chiều quay về
phương xa bóng người mù mịt
cả đời ai đi không về kịp
em ơi em ! rằng tôi gọi có nghe.

Đi quanh mãi phố đêm ngờ rưng lạnh
mỏi mòn chi cho tội bước chân em
Cần-Thơ ơi tôi mãi đi tim
bến vắng sông trôi hờ hững.

Tội đò quay về mà không có tôi
em bơ vơ tận đất cuối trời
ngồi đếm lại những tháng ngày xa khuất
thôi hết rồi em, tình của tôi ơi !!!

Huy Uyên



Ngày ở lại với Dalat

Mưa từng cơn bay trời Dalat
trên đồi ai đứng đợi mong
ngày nào em vội qua sông
để riêng tôi buồn
mà lòng cũng một trời cay đắng.

Ơi em, hồ-xuân-hương vời vợi trong xanh
xanh mấy thuở anh, em và cuộc tình
thôi rồi ai đưa tay vội hái
để cho hoa buồn và Dalat lặng im.

Bỏ nỗi buồn bên thung-lũng-tình-yêu
vĩnh biệt những lời hò hẹn
người đi mà không hề đến
để riêng ai than-thở-hồ-chiều .

Thôi ơi Dalat buồn da diết
ai đi và ở lại một mình
chiều ngồi bên thác Preen
thoang thoáng đâu đây giọng cười tưởng tiếc .

Xa em, người tìm
đồi xanh, hồ xanh lòng ai không nói
Dalat mắt chiều lời gọi
ngậm mãi trên môi cuộc tình.

Dalat rồi hoa, cây và gió
tình cầm bằng cháy mãi trong tim
chân đi mà lòng cứ ngỡ
con mắt có đuôi đi tìm.

Vĩnh biệt Dalat và một mình .

Huy Uyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét