Về với Saigon
Ta một mình trở lại Saigon
đám con gái bây giờ xa lạ quá
chỉ tại sương chiều hay môi hôn
em khỏa thân khoe ta dáng bụi trần.
Ta chào em mà lòng hồ băng giá
giữa ngã tư đường
những hàng cây đi ngủ sớm
đợi ai về dỗ lòng
mắt đỏ.
Ta chạy quanh những cột đèn Saigon
nhớ ai mà đứng khóc
em vội vàng đổi thay giấc mơ tan
lặng thinh đứng bên đương xỏa tóc .
Ta thả chiều cùng quán vắng
thắp đời ai bay theo khói mây khói
trên tay cầm lòng bằng những cuộc tình gầy
rồi thôi câm lặng .
Hồ như đâu đây quẩn quanh tiếng gọi
giọt lệ sầu nào vương vấn đời em
dỗ dành trong ta giấc ngủ Saigon
nửa đêm bổng cuồng điên thức dậy .
Ta tặng em trái tim làm của để dành
cháy hốt -phiêu theo năm tháng
mộng đời đèn đêm đã cạn
nơi phố người đông sao ta quá buồn .
Về với Saigon của ai
tháng ngày xa, xa lắm
chợ đời trong ta đã vắng thưa người
tim máu đã ngừng trôi
em nỡ phụ tình chi mà câm lặng.
Giấc mơ bên người cháy bỏng
ngờ trên môi nụ hôn ở đậu nửa chừng
gừng muối mặn cay với Saigon .
Huy Uyên.
Vĩnh biệt người
vạn lối đi về
đường xa xưa cầm tay nhau nói
chia tay người chia tay thôi.
Dặm đau hòa trôi theo nước sông Saigon chảy
những bến phà cũng xa trôi quá khứ
em đi đâu rồi
tình trao người yêu em rồi thôi.
êm ái dịu dàng
người trong tôi bóng lẻ
vẫn con đường nhưng sao buồn thế
gió bay chậm buồn và đi quanh
lời ca biệt ly chạm cùng nổi nhớ
từng phố nhỏ lặng im
và thương tiếc.
Làm sao em quay lại một lần
đêm đèn vàng hai ta chung bước
đưa nhau đến một nơi xa khuất
nắm tay nhau dấu kín nụ hôn buồn.
Ta, Saigon một mình xa lạ
mây trời cũng đang trôi buồn bã
xin gọi nhau một lần
rồi vĩnh biệt nhau cây đời và lá.
Con đường Lê-Lợi quá buồn
ngã về Tự-Do hiu hắt
em coi như giờ đã mất
lệ xanh xao trào tuôn.
Tôi trở lại đây với đất trời Saigon
em đi và mãi mãi .
Huy Uyên
Em và Saigon
Đêm bên em Bà Chiểu
phút xưa ai thầm nhắc chạnh lòng
thép gai đời ai rào lối bên sông
cầm bằng giọt tình bao năm rồi kéo níu.
Về Saigon mà nước mắt chạy quanh
em vẫn trinh nguyên của thời con gái
nhớ buổi đón đưa những phút dỗ dành
đem chôn quanh chợ Bên Thành xa mãi .
Em bảo sao tình ta hoài chìm khuất
bao năm qua rồi đò vẫn trôi sông
dặn lòng riêng cay đắng với lòng
để ở Saigon mà tim ai đã nắng tắt.
Ngày tiển đưa Tân-sơn-nhất
em lén buồn dấu nước mắt vào tim
còn gì đâu mà tìm
phấn son người dã phai màu úa nhạt.
Vĩnh biệt em, vĩnh biệt Saigon
nơi ở lại bàn tay ai đưa vẫy
tình trao mà một đời không hề thấy
Ngày đó bên em ...
Huy Uyên
Dại lòng chi trong hai mắt em
con đường nào xưa đi đến tận cùng
bên kia cuối đường hầm trống lạnh
mối tình xưa mọc cánh
chiều thăm thẳm màu sắc không?
Thôi rồi đêm đi không sà xuống
đọng sầu hai mắt môi người
phương em thay đổi vờ trôi
vây kín quanh đây bến bờ ảo tưởng.
Về với người
với đớn đau xót xa hoài niệm
tình ai bỏ đi mà không hề đến
thề mang theo trọn đời.
Đắng chát quạnh hiu
quanh quất chìm theo bóng chiều
đợi ai một lần quay lại
chờ người mãi mãi
tội lòng khuất mấy miền yêu.
Đóng hoài con tim thao thức
thoáng động qua hồn chân bước
lời người em có quên không?
Có vắt lệ theo từng nỗi nhớ
mắt rưng tình sầu
một khi nào em về nơi đó
gọi tên ai với Saigon niềm đau.
38 năm quay lại Saigon
vẽ lên khuôn mặt người ngơ ngác
và những bước chân còn mất
thác máu ai người kêu tiếng đau thương .
Ai đứng lại bên đường
(dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo)
em theo tiếng ai hát buồn trôi theo giông bão
hết thôi Saigon đã vội vàng chôn .
Con gái Saigon
mắt ai phai màu con gái
đứng buồn một mình ngã tư ngã bảy
đợi ai mà ôi đìu hiu .
Nằm nghe sông Saigon mưa đổ
chuyện tình mình từ đó
chim trời mỏi cánh chim bay
để lại người hai mắt đỏ .
Em có vui đâu bao giờ ơi Saigon
những hoài niệm quay cuồng theo gió
tim xưa chợt lòng ai nỡ
nhớ nhau xót đau tận cùng .
Em,con gái Saigon mắt ướt
đèn nhà ai trong đêm võ vàng
bơ vơ với Saigon vạn bước lang thang
đò thôi đưa người bên Thủ-Thiêm quay lại được .
Ngẫn ngơ tình treo lên ngọn cây Saigon
bao đêm ngày thao thức
qua rồi và đã mất
xa thôi ơi Saigon đau thương .
Nhớ ai mà lòng vấn vương
ngược tình về Chợ-Lớn
về Hóc-Môn, Bà Điểm
Mất nhau rồi lệ đẩm trong hồn .
Gởi tim em theo cùng Thủ-Đức
soi ngực trần, má hồng con gái Saigon
năm canh hỏi người còn thao thức
bao năm xa rồi có nhớ nhau không?
Gởi người đất trời Saigon
lá vàng theo đời cây cây cỏ
con gái Saigon mắt xanh và môi tím đỏ
chỉ riêng em là nhớ
thương anh
Là cuối trời của đời anh ...
Huy Uyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét