Hiển thị các bài đăng có nhãn Võ Văn Luyến. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Võ Văn Luyến. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

THƠ VÕ VĂN LUYẾN

Võ Văn Luyến



rỗng


ước được rỗng bão cuồng ngày vói nõn
thả những giấc mơ nặng nhọc
xóa những hằng số ve vuốt
biến ảo tham lam

mùa động tiếng chim rỗng thời gian
ta với ngất ngây làm gió
tự dưng thương cây mắc cỡ
nuối một vô tình
rỗng cơn đau ánh chớp u minh
xanh nỗi buồn xa ngái
mưa niềm vui rồ dại
lênh đênh rỗng bước mùa

ngậm sương cỏ rỗng tóc thưa
trái trăng rỗng nhịp chuông chùa nhớ quên.


Bữa tiệc của bầy sói

Bầy sói mở tiệc sau cuộc săn mồi
Con mồi quẫy đạp thật lực trước khi chết
Chùm sao trên cao đỏ mắt từ biệt
Sững sờ sau nghìn xưa lấp lánh
Bữa tiệc máu dồn đêm gió lạnh
Thảo nguyên mênh mông, tiếng hú vô chừng
Con cừu đói quên đường về cạm bẫy
Cái chết tình cờ, cái chết rưng rưng

Nhoáng nhoàng còn lại vài mẫu xương
Nằm hiên ngang gối lên màu cỏ mượt
Tuổi thơ chúng khát khao ngày lao lực
Có bao giờ ước thấy thú đau thương?



Mơ nguồn

Mây xa. Đêm xa. Em xa
Thơ chùng. Trăng lạnh. Gối và miền đơn
Yêu thương thổi ngược ngọn nồm
Ta về cuối giấc mơ nguồn. Tìm xưa.



Vĩnh biệt Anh
                 Tưởng nhớ Anh Dương Quang Lưu
                 
 

Lặng lẽ như thời gian
Như mộc quý giữa đại ngàn
Chiều nay đổ xuống!


Chiều mang tên một con người độ lượng
Không mê dụ hình tướng
Không vọng ảo thế quyền

Anh là người hiền
Lấy nhân đức hóa giải tị hiềm
Lấy ánh sáng rọi nguồn cơn bóng tối
Lấy vô ngôn thắp lên nụ cười
Biết nói gì, Chiều ơi!
Anh đi thật rồi
Gió ngừng thổi, sông thôi xuôi về biển
Cơn mưa lặng, buốt phía lời hò hẹn
Nén hương này, xin vĩnh biệt Anh!



Tặng bạn Vũng Tàu
                 Cho LVH

Thằng bạn lắm trò quái quỷ
Độc thân quá nửa đời người
Mê toán, guitar, tin học
Tự dưng mất hút bên trời

Một ngày bỗng con dế* réo
Hắn trách: lâu không gọi, mầy?
Ừ nhỉ! Có đâu rỗi rảnh
Tạc thù nồng nã men cay

Hắn bảo: răng thơ không tặng?
Phổ vài ca khúc cầm tay
Tán phét mãi rồi cũng chán
Hát hò cho các em say

Đùng đùng hắn về thăm quê
Dẫn theo một o Vũng Tàu
Xinh chi mà xinh đến tệ
Cái nhìn sắc lẻm dao cau

Thật lòng ta rất thương hắn
Phải cung lao ái sóng trùng
Từ nay bạn bầu khó gặp
Rượu hòa nước mắt rưng rưng!



Mùa xuân về cưới

một chút rét vừa đủ nhớ
một chút xanh, biếc gió chim về
ngoài kia
lất phất mưa cổ điển
em ảo huyền
đính lên màu hoa
lạ phố

câu thơ tôi hăm hở
giọt nhân gian ấm nồng
đâu phải chơi trò sắc không
mùa xuân về cưới
em biết không?


Về 

Ta về cất vó tơ chùng
Xe mưa cuối dốc cát hung phận người
Một thôi đường. Một chiều rơi
Một hôi hổi nhớ, một rời rợi xưa

Ta về rũ bụi nghi ngờ
Nhặt lên tiếng vọng chuông chùa buồn tênh.


                          VÕ VĂN LUYẾN

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

CHÁO TRẮNG - Tạp bút của Võ văn Luyến


 chao
           

Trong đời, được ăn bát cháo, người ta thường mơ tưởng đến cháo gà, cháo vịt, cháo lươn… mấy ai nghĩ đến cháo trắng (cháo hoa). Ấy thế mà ở quê tôi nói đến một thứ cháo đặc biệt: đó là cháo trắng. Từ trẻ nhỏ đến người già ai đã từng ăn sẽ không khỏi thòm thèm.

Có lẽ ở cái xứ sở “chưa nắng đã hạn, chưa mưa đã úng” từng chới với chơi vơi trong phấp phỏng đói nghèo thời trước đã “sáng chế” nên món cháo dân dã không kém độc chiêu này chăng? Cháo trắng ở đây không phải là món “cháo thánh” (chữ dùng người bình dân chỉ cháo gạo nấu loãng dùng để cúng ông bà), cũng không như thứ cháo người Minh Hương điểm tâm bữa sáng nhằm “ôn khổ tri cam” mà là cháo đặc. Muốn có một nồi cháo ngon lành, nguyên liệu phải là gạo lúa chiêm (giống lúa bản địa sậm màu như bột gạo lứt) mới ngon và phải chọn đúng thời điểm. Đấy là dịp mùa lúa trổ, đã ngậm đòng đông sữa, chờ cho chẽn lúa ngoắc cần câu mới bứt vài lọn về, tuốt lấy thóc tươi và thêm một ít trấu bỏ vào cối giã nhẹ tay để hạt gạo ít gẫy nát. Qua khâu sàng sảy thì đem nấu được. Nhưng một phụ gia cực quan trọng tạo hương vị hấp dẫn nồi cháo phải chuẩn bị từ trước là cây cỏ đắng đã phơi khô, đốt lấy tro và cho vào nước sôi vừa đủ độ ấm, chờ lắng lại và lọc lấy nước đó đem nấu cùng với gạo chiêm kia ta sẽ có một nồi cháo như ý. Đoạn chót, múc cháo ra chén, đợi đông nguội. Khi dùng, rắc muối om trộn tiêu bột vào ăn ngậm mà nghe; bởi có hương vị rất đặc trưng, vừa có chất béo của hạt gạo lúa chiêm non, vừa thoang thoảng mùi hương trứng gà của cỏ đắng cùng vị mặn của muối, cay của tiêu cộng hưởng rất khó tả.
          
Cũng như “sử thi”, món cháo trắng này là hiện tượng “một đi không trở lại” (bởi lúa chiêm không đáp ứng năng suất, sản lượng) nhưng cho thấy từ trong nghèo khó người dân quê tôi đã đưa món cháo bình thường này tiệm cận với nghệ thuật ẩm thực. Bữa lỡ của người làm vườn có được bát cháo như thế thật không còn gì bằng, nói như Ôn Như Nguyễn Gia Thiều: “Miếng cao lương phong lưu nhưng lợm/Mùi hoắc lê* thanh đạm mà ngon” là vì thế.
                               
                                                              Võ Văn Luyến
*Hoắc lê: một loại rau dền.

Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

MAI SAU - Chùm thơ Võ Văn Luyến


Võ Văn Luyến và Thảo Nguyên

MAI SAU

Mai sau nếu anh nghĩ lại 
Chắc không như anh bây giờ 
Em ơi, em đâu có biết 
Thời gian xoá dấu không ngờ 

Mai sau nếu anh làm lại 
Chắc không như anh bây giờ 
Cuộc sống mến yêu ban tặng 
Mà anh quá đỗi ơ thờ 

Mai sau nếu anh yêu lại 
Chắc không như anh bây giờ 
Làm thằng con trai trắc nết 
Thậm thình đến mấy nàng...thơ. 



MƯA ĐAKRÔNG 

Cơn mưa đưa tôi về Đakrông 
Thấp thoáng bóng ai dưới cây xanh 
Thì thầm điều chi mà lá vẫy 
Đất dậy hương sắc đỏ viên thành 

Mưa mềm như mắt môi của rừng 
Như vạt tóc đẫm chiều sương khói 
Như câu hát níu ngàn sau ở lại 
Nhịp rung ngân con sóng phù sa  

Mưa miên man kể chuyện ngày xưa 
Người Pakô – Vân Kiều đánh Mỹ 
Môn thục, rau rừng thay cơm trừ bữa 
Lòng kiên trung trong gian khó bao mùa 

Ôi cơn mưa dệt gấm thêu hoa 
Trên sắc áo chàm đón ngày vui mới 
Trên nụ cười hân hoan như tiệc cưới 
Rộn lòng tôi. Đakrông, Đakrông…


                    15/11/2010

                            VVL

Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

Võ Văn Luyến - NGÀY XUÂN ĐỌC CA DAO QUÊ MÌNH

Tác gỉa Võ Văn Luyến

Quê hương trong lòng mỗi người, nhất là những người xa quê, mỗi độ xuân về tết đến, luôn trào dâng nỗi nhớ cội thương nguồn. Bởi đó là nơi chôn nhau cắt rốn, nơi cất giấu tuổi thơ vàng son một thuở, nơi “chùm khế ngọt” ngước khát khao bắc thang trèo hái, nơi “ta đi về và cuộc sống được gieo lên” (Nguyễn Hữu Quý). Vâng, miền quê Quảng Trị tự bao giờ đã chạm khắc trong tôi muôn nỗi da diết như thế. Dẫu sinh ra trên mảnh đất lắm gian nan, nhiều vất vả, “mùa đông bão lụt, mùa hạ nắng thiêu” nhưng ở đó không thiếu vẻ đẹp làm ấm lòng người và dựng dậy tin yêu xứ sở. Bằng chứng cho vẻ đẹp ấy là những bài ca dao, những “giọt sữa mẹ ngọt ngào” chảy qua năm tháng nuôi dưỡng, di dưỡng tình yêu con người.
Chẳng thơm cũng thể hương đàn
Chẳng trong cũng thể nước nguồn Hàn chảy ra
Nói về quê hương, không gì khiêm nhường hơn thế nhưng trong thẳm sâu người Quảng Trị luôn tự hào về một Non Mai Sông Hãn làm nên cốt cách một vùng đất. Hãy nghe người Quảng Trị giới thiệu về đặc sản quê hương, về nơi giao thương, giao lưu tình cảm bằng lời mời chân mộc mà chan chứa ân tình:
Ai lên một chuyến chợ Cùa
Nhớ mua trái mít, em bù trái thơm
Đất Cùa nổi tiếng mít ngọt, thơm (dứa) ngon, tiêu cay tê lưỡi; nổi tiếng là “miền gái đẹp” của Quảng Trị, và còn hơn thế, đấy là nơi “đất lành chim đậu”, tình yêu nẩy mầm, đơm hoa kết trái tươi thắm như lòng đất bao dung, trung trinh cách mạng .
Quảng Trị vốn là đất hiếu học. Hiếu học theo cách của con nhà nghèo  gần ánh sáng kinh thành Huế - thủ phủ xã hội phong kiến một thời – nên “động cơ đốt trong” nhằm vào sự học mãnh liệt và gặt hái thành công không ít:
Bao giờ trên núi hết cây
Sông kia hết nước, họ nầy hết quan.
Đấy là niềm tự hào của dòng họ Trần Đình ở Hà Thượng - Gio Linh, nhiều đời có người đỗ đạt cao và làm quan đến chức Thượng thư (tương đương chức Bộ trưởng ngày nay). Điều đáng nói là các bậc tài trí này yêu nước thương dân, một lòng một dạ vì quê hương đất nước.
Người Quảng Trị sống thuỷ chung hết mực, một tình sử Ô Lâu đẹp như huyền thoại. Câu chuyện về người con gái mượn dòng sông trầm mình để chứng tỏ trái tim khát khao tình yêu nồng thắm và giữ tròn phẩm tiết sáng trong gây thổn thức bao thế hệ:
Trăm năm đành lỗi hẹn hò
Cây đa bến cộ con đò khác đưa
Cây đa bến cộ còn lưa
Con đò đã thác năm xưa tê (kia) rồi
Sống thuỷ chung nên rất nhân hậu, nghĩa tình. Tư tưởng nhân sinh “một ngày nên nghĩa” thấm sâu trong máu thịt nên nồng đượm như lửa:
Rồi mùa toóc rạ rơm khô
Bạn về quê bạn biết nơi mô mà tìm
          Phải nói rằng đây là “hậu khúc” giã bạn thấm đẫm tình người. Dường như những ngổn ngang trên cánh đồng mùa gặt cuốn vào công việc để khi chia xa,  kẻ ở người đi tiếc nuối cho thời khắc “lửa mới nhen, đèn mới khêu” thì bặt vắng tin nhạn. Rồi ra như ngọn gió đi tìm, trái tim mách bảo và đưa đường dẫn lối:
Đói lòng ăn nửa trái sim
Uống lưng chén nước, đi tìm người thương
Cầm trên tay hoang tàn đổ nát, trong ký ức người Quảng Trị có quá nhiều nỗi đau chia cắt, mất mát.
Tới bến Hiền Lương chặng đường sao nghẹn lại

Qua cầu Bến Hải sao gác mái tình duyên!

 Dễ hiểu vì sao hình ảnh núi sông diễm lệ quẫy đạp trong giấc mơ vang bóng; hình ảnh mái nhà tranh, bữa ăn thừa sắn thiếu khoai buổi giêng hai giáp hạt trong ký ức nghèo khó của ông bà, cha mẹ nhưng chất ngất vẻ đẹp của một miền quê mang sức mạnh Phù Đổng. Ở đó, có bà mẹ vác đầu con bị giặc giết đi đòi công lý; có người cha gieo lời thề vàng đá xuống dòng sông dậy sóng chiến công; có người chị hy sinh tuổi xuân như đời cát trinh nguyên; có thật nhiều những trái tim can trường không tiếc máu xương cho một nền hoà bình công chính:
Nhà tan, cửa nát cũng ừ
Đánh tan giặc cướp, cực chừ sướng sau
Ca dao Quảng Trị ít miêu tả vẻ đẹp thiên nhiên, tự nhiên. Mảnh đất quăng quật trong thiên tai, địch hoạ này đã tạo dáng cho vẻ đẹp bên trong của con người, hun đúc nên nghĩa tình sáng láng và rất đỗi nhân hậu:
Tháng giêng, tháng hai, tháng ba, tháng bốn,
                                                       tháng khốn, tháng nạn
Đi vay, đi tạm được một quan tiền
Ra chợ Kẻ Diên
Mua một vác tre
Về dựng cái quán
Ai hờn, ai oán
Đốt quán tui đi
Tui thương cái tranh
Tui nhớ cái tre
Tui thương cái cột
Tui nhớ cái kèo
Bạn nghèo gặp nhau !
“Dĩ nông vi bản”, người dân Quảng Trị sống chết với cây lúa, thế mà trời hành thành ra trắng tay và ngơ ngác đưa chân sang cái nghề buôn bán, mà buôn bán to tát gì cho cam: Dựng một cái lều tranh bán mua đổi chác (và chắc cũng chẳng hơn gì ấm nước chè xanh!). Không hờn oán chi ai mà người ta nỡ đốt quán. Dồn đến đường cùng mà không hề căm giận, oán trách kẻ tàn ác. Chỉ thương “cái tranh, cái tre, cái cột, cái kèo” - những người bạn khó cùng gặp  hoạn nạn. Lòng nhân hậu lớn lao đến thế là cùng!
Nhưng sức mạnh niềm tin “còn da lông mọc, còn chồi nảy cây” vô song không chỉ làm nên tính cách tuyệt vời của người Quảng Trị mà còn nâng bỗng, cứu rỗi bao thân phận không may trên cõi nhân gian đầy bất trắc này. Đó chẳng phải là bài học lớn cho những ai biết đứng dậy sau quỵ ngã đó sao ?
                                      *
Ngày xuân khẩn nguyện điều lành, nói chuyện vui năm mới. Một chút “ôn cố” trên dòng chảy tâm thức cũng nhằm hướng tới cái lẽ huyền vi của trời đất ban tặng con người. Vâng, cái lẽ huyền vi ấy đã được nhà thơ Đỗ Trung Quân nói hộ bằng những câu thơ dung dị như đất mẹ Quảng Trị thầm nhắc chúng ta:
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành nguời ! 


                                               Võ Văn Luyến



Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

GIẤC MƠ MẨY MÙA - chùm thơ Võ Văn Luyến

Tác giả VÕ VĂN LUYẾN















GIẤC MƠ MẨY MÙA

Anh háo hức với băn khoăn con sóng
vai đêm ướt đẫm
giấc mơ mẩy mùa
thời gian dừng trên đôi mắt của biển
ôi đôi mắt
gọi sao trời làm lân tinh bồng bềnh tận hiến
gọi ngọn gió dịu dàng
gọi thầm thì trái tim kể chuyện
gọi mai sau...

Xin điệp trùng với dài rộng xanh cao
những mặn chát ngủ vùi trong cát
cát thanh thản như chưa từng nhói buốt
như chưa từng là anh
như chưa từng yên ả một câu thơ
rung niềm đau bật máu!

                                            8/2009


TẢN MẠN TÔI VÀ ĐÊM VỀ

Chớp trắng giấc mơ cánh cò
đồng hiện mùa thu áo mỏng
có gì như chưa xa
mắt trốn vào đêm, đêm trốn vào hoa
vai cát mịn màng lửa ấm
gối lên bờ sương êm.

Tôi cầm tàn phai lối quen
may còn màu xuân day dưa bén tuổi
màu nguyên khôi vàng mưa bói trái
ngọt ngào ơi, xin hãy nhớ quay về

Tôi đem ba vạn sáu ngàn ngày đặt cược cùng con sóng
vỗ vào dịu dàng một chấm mi ngoan
vỗ vào rêu phong lô xô nhân thế
vỗ vào xót đắng mưa nguồn chớp bể
vỗ vào u minh chấp chới tơ trời

Tôi hát cuối cuộc vui, tôi say đầu ngọn nắng
ngơ ngẩn một đường bay, chim đập cánh tìm bầy
tiếng gió thổi ù ù biển vắng
đêm như còn trẻ lắm những bàn tay

Chớp trắng giấc mơ cánh cò
đồng hiện mùa thu sương mỏng
ngoài kia đất trời hào phóng
Biển bắt đầu khởi sự những giòng thơ...
 

ĐÒ ƠI,  SÔNG CHẢY

Đập cánh bay bầy chim xứ lạnh
về phía mặt trời bốc cháy
Đò ơi, ta nhớ người
nhớ đầy vơi bạc trắng áo người phơi.

Đò ơi, năm xưa máu loang dòng sông
Đá Đứng vẫy đầu nguồn
thanh gươm dựng non Mai sông Hãn
câu hò khoan dựng mái chèo chém sóng
Như Lệ muối đọng mắt người
Tích Tường bờ xôi bãi mật
phù sa non.

Chưa xa ngày mẹ tin con
Thạch Hãn một bờ lau trắng
đò ơi, cồn cào sông cạn
trăng sao thắp nến nhớ người.

Đò ơi,
đá hoá sông bồi
giấc mơ khói sóng ru lời cỏ xanh...
            
                                             2/ 2008

* Đò ơi, sông chảy: Với ý ngược lại "sông chảy nhưng đá không mòn" cũng như lời thề vàng đá không tan.
** Chữ in nghiêng: Tên các địa danh gắn chiến công 81 ngày đêm tại Thành Cổ, Quảng Trị.



KHÔNG ĐỀ NGÀY SAU BÃO

          Con đường làm cũ mình cho bàn chân dẫm lối
          Con sông làm đau mình để nhận biết đục trong
          Đêm tự làm chính mình mà sao như ngục tối
          Con trăng xui đường về, rơi tõm giữa mênh mông.
                            
                                                                   10/2009


 VỚI PUSKIN

Nước Nga xa xôi
Puskin  gần gũi
Tượng đài "mặt trời thi ca Nga" mọc lên
Nhưng điều đáng nói
Tượng đài tình yêu trong mỗi con người.
*
Ngã ba cuộc đời
Ngã bảy tình yêu
Anh chỉ một
Giá chọn lựa còn hơn nước mắt
Dễ gì đổi lấy tri âm?
*
Puskin cơ hàn
Dù anh xuất thân quí tộc
Thơ mang vác trái tim
Trái tim thanh lọc
Tự rung lên nhịp đập an nhiên.
                                               
                                               1995

        VÕ VĂN LUYẾN

Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

BIỂN XƯNG TỤNG - chùm thơ Võ Văn Luyến

Tác giả VÕ VĂN LUYẾN

BIỂN XƯNG TỤNG
                 
Biển gọi anh về
con sóng trắng miên man ngực bể
đêm mận chín lên mùa.
Những mắt đèn chong thúc vào khuya
bóng đổ dài trên cát
sự lặng lẽ chẳng lặng lẽ nào hơn được như ngọn lửa lặng lẽ yêu tin.
Màu áo anh hoà sắc nước bình yên
Nhưng buồn vui lại đem chia hai nửa
trời đất rộng con tim làm cửa mở
biển thanh cao xưng tụng ánh sao trời.
Về đây nghe gió ngân vô hồi
hạt muối quên có mình làm chứng
con tàu quên đếm tuổi đi ngày tháng
ngọt ngào lời ru anh.
biển xanh
biển xanh
biển xanh.
             
                 

ĐÀ NẴNG KÝ SỰ 1972
                        (trích)
Đà Nẵng
Con thuyền tấp tôi sóng bồi gối cát
Mật mía cứu sinh
Hầm hập mái tôn
Non Nước, Hắc Kin, 44 pháo binh
Cát vàng. Nữ hoàng chị tôi
Thuốc độc tình yêu, đường chiều xa khuất!
Đà Nẵng
Mù sương mù sa, mù loà bợc nhớ
Hấp hối tiếng thở
Tóc rũ cờ hòm
Lạc đạn rơi bom
Đỏ lòm mắt gió
Vẹo vọ mặt trời
Trăng mờ nguyệt tỏ…

                 

GIÓ THỔI PHÍA HOANG ĐƯỜNG

Những con rận lạc nhau trong rừng tóc hoa râm
Trăm năm ngàn năm trước vẫn còn ngơ ngác
Chiều nay bên hàng dậu thưa tôi nghe chúng hát:
- Tổ tiên chúng ta sinh sôi nhờ con người ở bẩn
Nhưng chúng ta còn bẩn hơn khi hút máu con người!
Những con rận yêu nhau có theo mùa không nhỉ
Có hờn ghen khi tranh chấp bạn tình
Có biết sống với con người rồi có ngày sẽ chết
Sẽ có ngày xa lạ với mùi hương?
Những con rận đáng ghét kia nhận ra kẻ sang hèn
nếu không, sao chúng tìm người nghèo, đến ở
tôi rỗng không chốn hoang đường nắng đổ
ngọn gió nào cũng thổi phía xa xôi.
            
VÕ VĂN LUYẾN

***
Võ Văn Hoa đăng



Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

SÓC TRĂNG - thơ Võ Văn Luyến




Cơ chi niềm vui dừng lâu hơn
Với Sóc Trăng vai mưa tóc nắng
Với Sóc Trăng huyền hồ mắt thẳm
Với Sóc Trăng động chiều cánh dơi.
Đừng trôi nữa sông ơi!
Lý xàng xê dềnh dàng câu vọng cổ
Trăng sao quên bên trời mờ tỏ
Đêm nhã hương vách thầm.
Duyên nợ gì không phượng Sóc Trăng?
Cứ như chờ tôi một bông cuối lá
Cứ như đòi xanh màu xưa yên ả
Nâng cầm gió trên tay.
Mai xa rồi, Sóc Trăng có hay
Bánh Pía* thơm môi người ở lại
Chùa Sà lôn** vàng bay áo vải
Thèm cơn mưa níu bước ai về…

Sóc Trăng, 12/8/2010
VÕ VĂN LUYẾN
* Bánh Pía: Đặc sản tỉnh Sóc Trăng. Chất liệu gồm: bột mì, đậu xanh/môn ướp Sầu riêng /hoặc nhân Sầu riêng, lòng đỏ trứng vịt muối và đem nướng.
** Chùa Sà lôn (còn gọi là chùa Chén Kiểu): một ngôi chùa đẹp của người Khmer.