Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

THƠ VÕ VĂN LUYẾN

Võ Văn Luyến



rỗng


ước được rỗng bão cuồng ngày vói nõn
thả những giấc mơ nặng nhọc
xóa những hằng số ve vuốt
biến ảo tham lam

mùa động tiếng chim rỗng thời gian
ta với ngất ngây làm gió
tự dưng thương cây mắc cỡ
nuối một vô tình
rỗng cơn đau ánh chớp u minh
xanh nỗi buồn xa ngái
mưa niềm vui rồ dại
lênh đênh rỗng bước mùa

ngậm sương cỏ rỗng tóc thưa
trái trăng rỗng nhịp chuông chùa nhớ quên.


Bữa tiệc của bầy sói

Bầy sói mở tiệc sau cuộc săn mồi
Con mồi quẫy đạp thật lực trước khi chết
Chùm sao trên cao đỏ mắt từ biệt
Sững sờ sau nghìn xưa lấp lánh
Bữa tiệc máu dồn đêm gió lạnh
Thảo nguyên mênh mông, tiếng hú vô chừng
Con cừu đói quên đường về cạm bẫy
Cái chết tình cờ, cái chết rưng rưng

Nhoáng nhoàng còn lại vài mẫu xương
Nằm hiên ngang gối lên màu cỏ mượt
Tuổi thơ chúng khát khao ngày lao lực
Có bao giờ ước thấy thú đau thương?



Mơ nguồn

Mây xa. Đêm xa. Em xa
Thơ chùng. Trăng lạnh. Gối và miền đơn
Yêu thương thổi ngược ngọn nồm
Ta về cuối giấc mơ nguồn. Tìm xưa.



Vĩnh biệt Anh
                 Tưởng nhớ Anh Dương Quang Lưu
                 
 

Lặng lẽ như thời gian
Như mộc quý giữa đại ngàn
Chiều nay đổ xuống!


Chiều mang tên một con người độ lượng
Không mê dụ hình tướng
Không vọng ảo thế quyền

Anh là người hiền
Lấy nhân đức hóa giải tị hiềm
Lấy ánh sáng rọi nguồn cơn bóng tối
Lấy vô ngôn thắp lên nụ cười
Biết nói gì, Chiều ơi!
Anh đi thật rồi
Gió ngừng thổi, sông thôi xuôi về biển
Cơn mưa lặng, buốt phía lời hò hẹn
Nén hương này, xin vĩnh biệt Anh!



Tặng bạn Vũng Tàu
                 Cho LVH

Thằng bạn lắm trò quái quỷ
Độc thân quá nửa đời người
Mê toán, guitar, tin học
Tự dưng mất hút bên trời

Một ngày bỗng con dế* réo
Hắn trách: lâu không gọi, mầy?
Ừ nhỉ! Có đâu rỗi rảnh
Tạc thù nồng nã men cay

Hắn bảo: răng thơ không tặng?
Phổ vài ca khúc cầm tay
Tán phét mãi rồi cũng chán
Hát hò cho các em say

Đùng đùng hắn về thăm quê
Dẫn theo một o Vũng Tàu
Xinh chi mà xinh đến tệ
Cái nhìn sắc lẻm dao cau

Thật lòng ta rất thương hắn
Phải cung lao ái sóng trùng
Từ nay bạn bầu khó gặp
Rượu hòa nước mắt rưng rưng!



Mùa xuân về cưới

một chút rét vừa đủ nhớ
một chút xanh, biếc gió chim về
ngoài kia
lất phất mưa cổ điển
em ảo huyền
đính lên màu hoa
lạ phố

câu thơ tôi hăm hở
giọt nhân gian ấm nồng
đâu phải chơi trò sắc không
mùa xuân về cưới
em biết không?


Về 

Ta về cất vó tơ chùng
Xe mưa cuối dốc cát hung phận người
Một thôi đường. Một chiều rơi
Một hôi hổi nhớ, một rời rợi xưa

Ta về rũ bụi nghi ngờ
Nhặt lên tiếng vọng chuông chùa buồn tênh.


                          VÕ VĂN LUYẾN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét