Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

Ba đoản khúc về tình yêu

“Xa rồi ngày trẻ dại...
Cố nhân giờ ở đâu?”

Tôi quen em trong một trường hợp thật đặc biệt. Nhà em nghèo, không có nổi cho em một tấm áo lành. Ngày đó, mặc áo vá là chuyện bình thường. Nhưng mặc chiếc áo ghép lại từ hơn 30 mảnh chắc là chỉ có em. Bạn bè đùa em luôn mang tấm bản đồ hành chính thế giới trên người. Tuổi trẻ thường vô tư trong cả những trò đùa ác. Em tủi thân chỉ lủi thủi một mình.

Lần ấy vào ăn phở mậu dịch tôi bắt gặp em đang ngồi gặm bánh mì cháy, loại phế phẩm. Có lẽ em đã nguyền rủa cái ngày hôm ấy ghê lắm. Bởi vì em căm ghét sự thương hại. Lần đầu tiên trái tim can đảm của em bị hạ gục khi tôi thản nhiên ngồi xuống chìa tay xin em những mẩu bánh mì đen như than. Cả em và tôi im lặng ngồi nhai, miệng nhọ nhem nhọ thủi dù ngày thường cặp môi cắn chỉ của em mọng và tươi như trái nhót chín. Kể từ bấy, em đem theo niềm tri ân với tôi. Kể từ bấy, tôi thành một đấng nam nhi thực thụ với khát vọng được che chở cho những người như em.
Nhưng kỷ niệm ngày ấy cũng gầy guộc như những bữa ăn không bao giờ đủ no. Em vẫn nghèo còn tôi thì cứ còi cọc mãi, luôn luôn mơ những chân trời xa lắc trong những cơn đói cồn cào. Chẳng một lời chia tay, chúng tôi xa nhau như số phận đã định thế.
Tôi lang thang chân trời góc bể, cuối cùng chỉ nhờ may mắn mà cũng có một cuộc sống tàm tạm. Tôi có thêm vô số kỷ niệm và cũng mất đi vô số những điều đáng ra phải gìn giữ. Nhiều phụ nữ giàu có, xinh đẹp đã qua tay tôi. Tôi đã học được từ thói đời cách để quên họ. Hạnh phúc như bong bóng xà phòng, khi mới thổi thì xanh đỏ tím vàng nhưng chỉ chốc lát đã mất biến. Tôi đã kịp quen với lối sống tưởng không bao giờ có thể quen được: Tận hưởng và đừng nghĩ về bất cứ điều gì quá nhiều. Những cuộc gặp gỡ vì công việc, những cuộc tình thoáng qua. Và rồi một điều thật kinh khủng đã xảy ra với tôi:
Tôi rơi vào trạng thái gần như vô cảm, mất dần ký ức.
Một hôm bất ngờ tôi nhận được cú điện thoại. Người gọi cho tôi nói đặc giọng nhà quê và cứ hỏi xem tôi có nhớ đang nói chuyện với ai không. Làm sao tôi nhớ nổi cho đến khi em buồn bã xưng tên, kể lại rành rọt kỷ niệm ăn bánh mì cháy. Thoạt đầu tôi suýt phá lên cười. Nhưng cái giọng thất vọng của em khiến tôi chột dạ, nhất là khi em bảo:
- Vậy mà ngần ấy năm, kể cả khi có một gia đình êm đềm trong hạnh phúc em vẫn da diết nhớ anh. Giá ngày ấy em đừng quá mặc cảm... Em gọi điện chỉ để hỏi anh một câu thôi: Ngày ấy có phải anh cũng yêu em không?
Thật tình trước đó - do kết quả của sự hư đốn - tôi cứ muốn hỏi: “Làm sao em mò ra số điện thoại của anh?”. Vì thế tôi không kịp chuẩn bị câu trả lời.
- Anh trả lời thế nào cũng rất tốt cho em - giọng em vụt bình thản.
À thì ra em vẫn bị đeo đẳng bởi ý nghĩ rất có thể đã hành động không phải với tôi. Em muốn hối lỗi... Tôi chợt nhận ra mình đã đánh mất tất cả, hoàn toàn trắng tay. Sẽ chẳng bao giờ tôi còn có cơ hội trở thành cố nhân của bất kỳ ai.
II
“Ước gì chúng mình trở về bé tí

Tứ tuần ơi...”
Em là một trong số ít người còn tin vào cổ tích khi đã ở tuổi tứ tuần. Ngần ấy năm em vẫn sống với giấc mơ ngũ sắc trong khi sự tráo trở, lừa lọc diễn ra ngày ngày. Em là hóa thạch cổ, chứng tích của thời đại duy tinh thần còn sót lại.
Tôi luôn luôn tự răn mình: Đừng có động vào em. Em sẽ tan biến thành không khí, còn tôi thì bốc cháy. Và suốt ngần ấy năm em và tôi đi bên nhau giống như cuộc song hành của cổ tích và hiện thực. Tôi tìm từ nơi em miền trú ngụ của những khát vọng bị hiện tại quật cho rã cánh. Em thấy ở tôi như một bãi cỏ có thể dùng làm nơi hạ cánh cho những ước muốn không màu. Tôi lăm le kéo em vào cuộc sống vừa đáng sợ nhưng cũng vì thế mà hấp dẫn. Em thì ra sức níu tôi ở lại cái thế giới mà tôi đã rời bỏ từ lâu.
Sinh nhật em lần trước, tôi tặng em bộ truyện cổ tích Nga. Mặt em sáng bừng lên khiến tôi kịp dối lòng để dừng lại: Chỉ cần chệch khỏi đường ray, một chân tôi sẽ ở thiên đường còn chân kia xuống địa ngục! Tôi cắn răng như một kẻ chinh phục tài tử coi việc nhận thất bại là một hành vi cao thượng. Nhưng tôi tự biết sẽ chẳng bao giờ mình sống bình an được nữa. Đêm nào tôi cũng mơ thấy em.
Sinh nhật em lần này tôi tặng em cuốn “Báu vật của đời”. Em nói là em đã đọc nó một cách chật vật. Cuộc sống gì mà khủng khiếp thế! Cứ làm như em chưa hề biết cuộc sống thật là gì! Tôi bảo: “Đấy là hiện thực”. Em lắc đầu: “Vậy thì em cứ ở trong thế giới của em thôi”.
Tôi lại buồn bã trở về tự vò nát tim mình bằng hình ảnh em. Trong một nỗi nhớ em không chịu nổi, tôi viết lan man những điều vừa thật vừa bịa, gửi cho một cố nhân bất chợt hiện lên từ đáy sâu ký ức, cốt để chọc tức em. Em thích cổ tích, thì đây - tôi đặt ra trước mắt em tờ báo có in chính bài ấy. Hiện thực đời tôi đấy, đã đủ để đốn mạt chưa? Em đọc trong niềm kinh hoàng như đang chứng kiến một trò đùa của quỷ sứ. Gì thế này? Gì thế này? Và em hét lên: “Tại sao lại bắt tôi tin vào những điều này?”. Em thịnh nộ còn tôi thì khoái trá. Hóa ra em, từ lâu, đã không cho phép tôi được nhơ bẩn. Hóa ra tôi đã là một phần của những giấc mơ mà em gìn giữ.
- Anh đi đi! Đem cái hiện thực của anh đi đi! Em thất vọng quá.
Chưa bao giờ tôi cầu mong em cứ là cổ tích nhiều đến thế. Hiện thực nào rồi cũng trôi tuột đi, vô tăm tích. Và hóa ra chỉ ở trong cái thế giới mà em gìn giữ, tôi mới được đắm mình bằng một tình yêu có thể sánh ngang với cái chết, vào hiện thực em.
III.
(Tôi ngồi nắn nót viết tên em)

Nhiều năm trước tôi thầm yêu một phụ nữ xinh đẹp. Với bản tính nhút nhát và mặc cảm, tôi chỉ dám bộc lộ tình cảm với nàng khi còn lại đơn độc một mình. Tôi tưởng tượng ra mình là một hiệp sĩ và nàng là người xứng đáng được che chở nhất trên thế gian này. Khuôn mặt nàng mới khả ái làm sao. Sự dịu dàng của nàng luôn khiến trái tim tôi ở tình trạng quá sức chịu đựng. Nàng có thể đem đến cho tôi cả mùa xuân vĩnh cửu lẫn cái chết. Bất chấp tôi đã đọc ở đâu đó rằng, tình yêu luôn có hai bộ mặt - mặt này quyến rũ bao nhiêu thì mặt kia nham hiểm bấy nhiêu- tôi chỉ còn nhớ duy nhất một điều: Cuộc đời cô độc của tôi cần có nàng như vị thần hộ mệnh. Nàng là trời xanh, nắng vàng, là sông dài biển rộng, là tất cả những gì đáng gọi lên trong giấc mơ về thiên đường.
Và bởi vì khi đó tôi không biết rằng, nàng còn là địa ngục đối với tôi. Giờ thì tôi mới đủ rộng lượng để cảm thông với gã si tình nào đó khi gã viết: “Anh không thể tặng em bài thơ/ để em mang bài thơ ấy tặng cho chàng trai khác”. Có thể gã đã từng như tôi. Có bao nhiêu bài học cay đắng về tình yêu không bao giờ trở thành kinh nghiệm cho những kẻ đi sau xấu số y như những kẻ tiền bối? Nàng dạy tôi bài học vỡ lòng mà khi thuộc cũng là khi nó chẳng cần nữa. Bài học ấy bảo rằng: Tình yêu là căn bệnh của những kẻ ngu ngốc mà lại cả tin.
Tôi lặng lẽ trở về với cuộc sống trước đây của mình, cố gắng để đừng trở thành kẻ thù hận. Như một hiệp sĩ ngã ngựa bởi sợi tóc căng ngang, tôi cảnh giác với tất cả đàn bà. Họ vô tội nhưng họ nguy hiểm.
Cho đến ngày tôi gặp em. Có thể là 10 năm sau, ngày tôi nhập tâm bài học vỡ lòng. Nhưng tôi không nhớ trong tôi hình ảnh em hiện lên từ lúc nào. Tôi cũng không biết em đến từ đâu? Từ một buổi chiều cuối thu đầu đông với nỗi buồn ngọt ngào, hay từ nỗi hoài niệm của tôi về những gì thường chỉ thoáng hiện. Trong những khoảnh khắc cháy sáng của khát vọng về vẻ đẹp, có thể đã từng hiện lên khuôn mặt em. Tôi luôn tự nhủ: Em không có thật. Em là mảnh thiên thạch của một thế giới đượm màu cổ tích đã tan vỡ còn sót lại. Tôi cố bám vào những khái niệm hiện thực để giải mã em. Tên em gợi đến ánh trăng mùa thu dát vàng một khu rừng đêm huyền bí. Vẻ mặt em bí ẩn như chính khu rừng đó. Nhìn vào mắt em, tôi cảm giác chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi một chút có thể nghe thấy tiếng thiên nga vỗ cánh... Trong nỗi khắc khoải của kẻ chạy trốn đang ở đoạn đường cùng, tôi thú nhận tất cả cuộc đời tôi với em. Khi tôi kể đến người đã căng ngang sợi tóc làm tôi ngã ngựa, em chỉ khẽ bảo: “Mỗi người sinh ra đã như chính họ. Lỗi ở người đã đòi hỏi ở họ quá nhiều”. Và em bảo thêm: “Thôi, đừng bao giờ nói về cái xấu hai lần”.
Tôi tiên cảm tới một nỗi khổ đau đang cận kề. Chỉ những nhớ mong em đã đủ là điều không chịu nổi. Chỉ tìm cách chống lại trí tưởng tượng đã muốn kiệt sức. Nhưng hóa ra tôi đã chờ đợi điều này từ lâu, như chờ đợi được chuộc lại lỗi lầm của mình. Bởi vì phúc cho kẻ nào còn được một mình vác theo nỗi khổ đau vì tình yêu. Phúc cho kẻ nào còn được nói với người đàn bà mình yêu: “Hãy ban cho anh nỗi khổ. Và chỉ một mình anh nhận từ em quà tặng ấy”.
Chẳng có bài học nào hết về sự lừa lọc, nỗi tai ương do tình yêu gây ra, khi mà mỗi lúc ở bên em ước muốn lớn nhất của tôi là quên đi ngay bản thân mình để đổi lấy được sống trong cảm giác khổ đau.
 -----------
xo so mien bac, tip bong da, nhac cho, nhac cho viettelnhac cho mobi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét