Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

Chênh vênh cuộc đời

Cô nghĩ về nỗi cô đơn của một số nguyên tố là mình, cô thấy cuộc đời mình cứ nghiêng nhiều quá… biết bao giờ mới bằng?

Mộc Diệp Tử
Cô không có nhiều nỗi sợ hãi, nhưng những nỗi sợ của cô thường tách biệt và gắn với cô đơn nhiều hơn thì phải. Chung quy lại, cả cuộc đời cô, vì cô đơn mà chọn lựa, cũng vì cô đơn mà gồng mình bất chấp đến ngoan cố. Cô vừa yêu mà vừa sợ nỗi cô đơn của bản thân, như vừa yêu vừa chán ghét nửa phần mạnh mẽ, cứng đầu nửa phần yếu đuối, tự ti của bản thân. Nỗi cô đơn của một số nguyên tố, bất luận thế nào cũng chỉ đơn độc đứng riêng lẻ giữa cuộc đời…
Có phải vì thế mà rất nhiều năm rồi, từ khi còn là đứa trẻ, cô vẫn cứ tự có những khoảnh khắc miệng cười như vầng trăng khuyết để rồi khi tất cả những người khác mải mê với câu chuyện của mình, cô lại thu mình trong một góc nào đó, lặng im ngồi bó gối, không biết nghĩ suy gì, chỉ thấy thế giới này giá như yên ắng đi một chút…
Cuộc đời quá nhiều thanh âm, lắm khi như một bản nhạc rất hay, nhưng những nốt nhạc cao, thấp, tầm tầm cứ tranh nhau đua chen thể hiện, một người chỉ mong đơn giản, khi đầu óc đã quá mệt mỏi, chẳng muốn phải căng tai ra nghĩ ngợi nhiều để hiểu ra những thâm ý uyên bác, cao siêu mà tác giả gửi gắm, không cảm được bản nhạc, biết người ta đánh giá nó hay mà trái tim thì cứ tỉnh bơ đi, vậy là tắt nó. Bản nhạc cuộc đời kết thúc trong nỗi chán chường như thế, lãng xẹt, nhưng cô thì hiểu, chỉ là người ta cô đơn thôi…
Cô đơn thôi, hai từ ấy nhẹ bẫng, nhiều khi như cơn gió, thổi qua rồi đi, ấy vậy mà cuộc đời, có bao giờ thiếu đi những cơn gió thổi, có bao giờ thôi cô đơn, vì bản chất con người là những cá thể riêng rẽ, táp vào nhau có thành bầy, thành đôi đi nữa, đến suốt cuộc đời cũng chỉ là những con số không đồng nhất mà thôi.
Trong hóa học, hai chất tham gia phương trình phản ứng để tạo ra chất mới, trong cuộc đời, hai con người tiến đến không phải là để vì nhau, mà là vì lợi ích cá nhân có thể giống có thể khác, tạo ra những lợi ích mới. Chất xúc tác có thể là tình yêu, mà cũng có thể là vì bất cứ cái của khỉ gì nhân danh tình yêu cho mỹ miều để tạo ra a, b, c... Kết quả cuối cùng, là một thứ phàm tục, nhưng chắc chắn, thâm tâm ai cũng biết, chẳng qua không dám nhận: hết cô đơn.
Nhưng mà, thật ra thì, có ai chứng minh được rằng, những chất hóa học đã cộng tác cùng nhau trong điều kiện duyên số, duyên phận kia, khi cho ra kết quả họ mong muốn tìm kiếm cùng đối phương sẽ giúp họ hết cô đơn hơn khi họ ở một mình đâu? Có những nỗi cô đơn nảy sinh sau rất nhiều dấu bằng của phương trình. Vì cuộc đời không đơn giản là bên này có 2, bên kia có 1, phải thêm số vào để cân bằng. Cuộc đời thật sự ở bên ngoài là thế này: người kia có chuyện cần, người này đang vui vẻ ở đâu đó. Ờ nhưng mày cần thì sao? Tao phải vui cái đã, chuyện của mày, tao tính sau. Nhưng cái tính sau, đến khi tao trở về, thì mày đã xong rồi. Thôi, để lúc khác mày cần, tao sẽ… lại xem xét… Những cái xem xét, lần nữa ấy cứ dài thêm, rồi thế là, những con số xa nhau, xa nhau dần.
Thật ra thì, người ta có thể vẫn vì nhau để bổ sung cho những chỗ thiếu hụt này kia, giúp cho phương trình hạnh phúc không bị mất cân đối trước xúc tác từ cuộc đời. Nhưng mà, nhớ rằng để có thể có những lúc quên mình bổ sung cho con số kia, những con số nguyên tố cô đơn ấy cũng cần được tiếp thêm sức mạnh bằng một lời động viên, một tấm chân tình biết rằng họ đã trao đi và người nhận về kia xứng đáng, dù chẳng cần đền đáp lại nhiều, nhưng vẫn là có, đúng không?
Hôm nay cô buồn, không phải chỉ là hơi hơi, mà hình như rất nhiều. Cô nghĩ về nỗi cô đơn của một số nguyên tố là mình, trên một đoạn đường không dài, nhưng nước mắt chảy nghiêng mãi, cô thấy cuộc đời mình cứ nghiêng nhiều quá… Biết bao giờ mới bằng? Mà cô thì có một nỗi sợ, sợ cái gì quá nhiều.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét