Giống như một bộ phim dài tập sến sẩm nào đó, giống như một cuốn tiểu
thuyết cũ kỹ nào đó, hôm nay, nàng, một nhà văn mắc chứng bệnh mộng du
thường niên có mặt ở đây, một vùng quê hẻo lánh. Nàng vất vả lắm mới
thuê được một căn nhà lá ưng ý ở ven bờ sông.
Ở đây, nàng sẽ hoàn
thành cuốn tiểu thuyết nổi tiếng mà nàng đang viết dở… trang đầu. Nhưng
mục đích đó thật ra lại là mục đính “đính kèm” mục đích chính của nàng:
quên một người.
Đã có lúc nàng bật thốt lên khi con tim đau
nhói, làm sao có thể nói chia tay khi đã bước chung một con đường, khi
tay đã từng nắm chặt trong tay, khi nụ cười đã rơi chung trên những bờ
môi và giọt nước mắt đã thấm ướt trên vai nhau . Làm sao có thể nói chia
tay là chia tay ngay được, khi tình còn đó, vấn vương như hoa cúc tiếc
thương mùa thu, như cơn gió đông quấn quýt hạt mưa phùn, như đám mây vấn
vương đỉnh núi. Làm sao nàng có thể nói chia tay anh khi lòng vẫn còn
yêu ?
Vậy mà đành phải thế thôi, khi nàng nhận ra tình yêu không còn nguyên vẹn nữa khi trái tim người ấy đã chia đôi.
Đêm
nay, nàng không ngủ được bèn khoác chiếc áo len dày rồi đi ra phía bờ
sông. Con đường nhỏ lát gạch cũ kỹ lờ mờ dưới ánh trăng. Hai bên là hàng
tre cao vút thỉnh thoảng va vào nhau khiến những kẻ nhát gan luôn phải
giật mình, nhưng với nàng, đó chỉ là tiếng chòng gẹo của hoa lá cỏ cây.
Đi hết con đường nhỏ là ra tới bờ sông, nơi ánh trăng không bị che
khuất. Ánh trăng mờ như sương khiến toàn bộ không gian như được bao trùm
bởi một vầng sáng bạc. Dưới trăng, cỏ cây lay động khẽ khàng, những
khóm hoa dại cũng chỉ dám tỏa ra một mùi hương ngai ngái.
Nàng
chọn một khoảnh cỏ rộng trên triền đê rồi nằm xuống. Nàng cứ nằm như thế
mặc cho sương rơi ướt khuôn mặt. Nàng chẳng còn cảm giác gì khác, ngoài
những suy nghĩ lan man trôi theo ánh trăng trong đêm
“Tình yêu
trong ta vẫn còn đó, nhưng niềm tin đã vụ vỡ mất rồi. Niềm tin đã vỡ,
còn nhặt lại làm gì cho xước bàn tay …” nàng bất giác hát lên khe khẽ
một ca từ và điệu nhạc nàng mới tự sáng tác. Giọng của nàng nhỏ giọt như
sương đêm hòa lẫn vào tiếng côn trùng như rên xiết nỗi cô đơn.
Có
tiếng lạo xạo ở đằng sau, nàng giật mình ngồi dậy. Một hình bóng đàn
ông hiện ra trong ánh trăng trong veo, mờ ảo như một bóng ma. “Hôm nay
có người chiếm chỗ của tôi và còn làm cho những chú dế buồn thảm vì một
điệu nhạc thất tình nữa”. Nàng thở phào, ngồi xuống cỏ. Đó là một người
đàn ông thật sự, anh đang tiến lại gần hơn và hình như anh biết nàng sợ
sệt.
“Tôi thường hay ra đây vào đêm khuya, không ngờ đêm nay lại
gặp người tri kỷ”. Anh nói thế rồi ngồi xuống bên cạnh nàng. “Anh không
có việc gì làm vào ban đêm sao?”. Nàng hỏi. “Có chứ, và tôi chỉ có chút
thời gian không đủ để ngủ, vì thế, tôi ra đây ngồi và đi khi trời sắp
sáng”. Nàng không muốn tìm hiểu thêm về người xa lạ, hoặc giả trong
những câu chuyện của nàng, những người đàn ông phải luôn bí ẩn. Họ không
nói với nhau nhiều, thỉnh thoảng chỉ cảm thán về vẻ đẹp của màn đêm.
Nàng bất giác mỉm cười với ý nghĩ, cảnh vật luôn đẹp hơn khi có hơn một
người cùng ngắm nó“Một bức tranh đẹp đôi khi chỉ cần một tác giả. Nhưng
bức tranh tình yêu không thể đẹp nếu như chỉ vẽ bởi một người”. Người
đàn ông lạ bất chợt nói như thể đang đọc được suy nghĩ của nàng. Nàng
khẽ quay mặt nhìn anh, trong ánh trăng dát vàng, đôi mắt ấy sâu thẳm
nồng nàn, khóe miệng ấy như luôn mỉm cười và bờ môi đầy đặn ấm áp. Nàng
giật mình trộm nghĩ: Giống như những chàng trai mà nàng miêu tả trong
tiểu thuyết của nàng. Bờ môi ấy, chắc hẳn sẽ là chủ nhân của một nụ hôn
bao dung và đầy đủ. Nàng khẽ quay đi, bối rối.
Họ chia tay khi trời sắp sáng.Cách
ngôi nhà nàng ở khoảng chục mét, là một ngôi nhà khác có chiếc cổng
bằng tre và được trang trí cầu kỳ bởi một giàn hoa liễu. Hàng ngày, cô
bé khoảng mười tuổi hay ra đó tỉ mẩn nâng những cành liễu nhỏ xíu vắt
lên hàng rào rồi cuốn nó vào những phên tre. Trừ căn nhà bên trong mà
nàng chưa bước vào thì nhìn từ phía ngoài, cái cổng làm cho ngôi nhà trở
nên bí ẩn như ngôi nhà của một bà phù thủy nhiều phép màu. “Cháu có
ngôi nhà đẹp quá”. Nàng bước lại phía cô bé vào một buổi sáng ấm áp, tỏ
thái độ làm quen. “Nhà của cô cũng rất đẹp”. Cô bé đáp lại đầy nhã ý.
“Nhà cháu có đông người không ?”. “Chỉ có hai anh em cháu thôi. Mẹ cháu
bỏ đi lâu lắm rồi, còn bố cháu đi làm ở xa, cũng lâu lắm rồi. Nếu bố
không về sớm, cháu chẳng còn nhớ mặt”. Đôi mắt cô bé có vẻ xa vắng như
một thiếu nữ nhiều suy tư.
Ban
đêm, nàng lại ra bờ đê nằm ngắm trăng. So với lần trước, trăng đã
khuyết đi một chút. Nhưng như thế, vạn vật lại càng thêm mờ ảo một cách
bí ẩn. Người đàn ông lạ hôm nay không thấy ra đây, hình như cảm giác chờ
đợi khiến nàng thấy thời gian trôi nhanh hơn. Nàng sợ trời sáng mà
người ấy chưa đến.
Hôm sau, anh đến. Nàng kể cho anh nghe về cuộc
sống, về tình yêu và cả chứng mộng du của nàng. Nàng kể có một đêm nàng
lang thang đi ra đường với áo ngủ giữa mùa đông và sáng hôm sau nàng
phải nhập viện vì cảm lạnh. Hết chuyện của mình, nàng lại kể những câu
chuyện tình mà nàng đã viết một cách tỉ mỉ. Trời đã sáng mà câu chuyện
của nàng còn quá dài, anh đề nghị lần sau sẽ nghe nàng kể tiếp. Và lần
này nàng hỏi khi chia tay anh: “Đêm mai anh sẽ đến chứ”. Anh gật đầu:
“Anh sẽ đến”.
Những đêm sau, anh đến và nghe nàng kể chuyện. Nàng
thì cố gắng luôn xắp xếp câu chuyện để nó kết thúc vào những đoạn gay
cấn nhất trước khi trời sáng, giống như chuyện Nghìn lẻ một đêm. Và bao
giờ khi chia tay nhau, anh cũng hẹn: “Hẹn em vào đêm mai”.
Ban ngày
nàng viết tiểu thuyết và chơi với anh em nhà cô bé hàng xóm, ban đêm
nàng đến “nơi hò hẹn”. Gần đây, nàng cảm thấy mình cần phải chăn sóc hai
đứa trẻ nhiều hơn. Nàng nghĩ, một ngày nào đó khi có đủ tiền bạc, nàng
sẽ mang theo hai đứa trẻ này đi cùng.
Thấm thoát đã nửa năm trôi
qua. Những câu chuyện cũng vơi đi, cuốn tiểu thuyết mới còn chưa có đoạn
kết. Có lẽ nàng chẳng còn chuyện gì để kể cho anh nghe nữa. Nàng bắt
đầu nghĩ về khoảnh cách giữa anh và nàng. Nàng vạn lần muốn xóa nhòa
khoảng cách đó, muốn dựa đầu vào vai anh nghe tiếng sóng nước thì thầm.
Muốn được nắm bàn tay anh nghe mùi hoa thơm cỏ dại. Muốn vòng tay anh ôm
lấy bờ vai lạnh khi sương xuống. Phải chăng anh luôn giữ khoảng cách vì
anh không thể đến với nàng. Biết đâu, anh chỉ là một người đàn ông đang
cùng nàng lấp chỗ trống vào những đêm cô đơn.
“Anh có muốn em kể
cho anh nghe cuốn tiểu thuyết mới không ?”. “Có chứ”. Nàng bắt đầu kể
câu chuyện có tựa đề: “Hẹn hò dưới ánh trăng”. Câu chuyện kể về một cô
gái yêu say đắm một người đàn ông bí ẩn mà cô hẹn hò hàng đêm dưới ánh
trăng. Trong câu chuyện còn có hai đứa trẻ và ngôi nhà cổ tích có chiếc
cổng kết bằng hoa liễu đỏ. Và rồi đến một đêm, nàng ngừng kể và anh thì
hỏi: “Sao thế, sao em dừng lại”. “Em kể hết rồi, chỉ tại câu chuyện chưa
kết thúc thôi”. “Em nghĩ nó sẽ thế nào”. “Em nghĩ… người đàn ông đó sẽ
không còn giữ khoảnh cách với cô gái nữa, chàng sẽ đến gần và trao cho
cô gái một nụ hôn”.
Anh không nói gì, chăm chú nhìn nàng. Trong
ánh trăng khuyết mờ nhạt bị che khuất bởi đám mây xám khi trời sắp có
cơn mưa, ánh mắt ấy như chứa đựng ngàn điều luyến lưu, vạn điều giằng
xé. Nàng khẽ giật mình, trái tim hoảng loạn. Ánh mắt ấy dường như báo
trước một điềm chẳng lành. “Chỉ một cái hôn thôi phải không ? vậy hẹn em
vào đêm mai nhé”. Anh đứng vụt dậy và biến mất sau rặng tre.
Sáng
hôm sau, nàng sang nhà khi cô bé đang lúi húi sau vườn. Cô bé chống cái
cuốc xuống đất, ngẩng cái mặt lem nhem lên nhìn nàng rồi nói: “Đêm qua
con nằm mơ thấy bố về, trông bố vẫn như ngày xưa, vì vậy con không quên
mặt bố nữa”. “Thật vậy à, chắc bố con sắp về thật rồi”. “Nhưng anh Tôm
bảo rằng bố sẽ không về nữa”. Cô bé dường như sắp khóc, nàng vội an ủi:
“Anh Tôm hư lắm, sao lại nói thế. Bố thể nào cũng về”. Tôm đã về từ lúc
nào, đứng dựa lưng vào liếp nhà, mặt buồn rười rượi. Nó nói với nàng:
“Cô vào đây, con cho cô xem thứ này”. Tôm mở cái tủ gỗ cũ kỹ mọt gặm gần
như sập mất một chân ra, lục tận đáy tủ lấy ra một gói giấy bóng bọc
kín. Nó dở mấy lượt giấy bản ra mới thấy bên trong vài tấm hình đã hoen ố
gần như dính chặt vào nhau. “Đây là bố của con”. “Chính là người ấy”.
Nàng muốn bật thốt lên một lời nào đó nhưng không biết từ đâu. Nàng có
nên nói cho hai anh em chúng biết, cha chúng vẫn sống ở đây, có thể.. là
trong một gia đình khác và bỏ rơi chúng. Không thể, nàng không thể nào
nhẫn tâm như thế. Còn anh, nàng đã yêu anh tuy chưa từng nói thành lời.
Vậy mà sự thật là thế này sao, khi anh chỉ là một người cha ích kỷ bỏ
rơi hai đứa con côi cút để sống một cuộc sống thoải mái ngoài kia. Liệu
có bao giờ anh lén trở về nhìn qua bọn trẻ….nước mắt nàng bất chợt rơi
xuống tấm ảnh khiến thằng bé vội vàng giật lại như sợ nàng sẽ làm hỏng
mất. “Con không dám nói với em rằng bố đã mất. Con cũng không thờ bố vì
sợ em biết bố sẽ không trở về nữa. Mỗi ngày con chỉ biết ra mộ bố và
khóc”.
Lời thằng bé vừa nói ra khiến nàng bấn loạn. Vậy người đàn
ông hẹn hò với nàng mỗi đêm là ai ?. Nàng không còn suy nghĩ được điều
gì trong lúc ấy, chỉ còn biết ôm lấy cậu bé và dặn dò: “Đừng để em biết,
đợi nó lớn đã, hiểu không”. Thằng bé gật gật đầu rồi úp mặt vào cánh
tay nàng, im lặng.
Đêm hôm đó, nàng ra bờ đê sớm hơn mọi lần,
thấp thỏm đợi chờ. Đêm nay trời lại có mưa ở đâu đó, những đám mây che
lấp cả vầng trăng khuyết, chỉ còn ánh sáng yếu ớt của nó cố vươn ra khỏi
bóng tối để tỏa trên mặt đất. Gió đêm nhè nhẹ, thoang thoảng hương hoa
thấm vào tâm can, cảm giác lạnh không còn nữa khi con tim nàng đủ tê
tái. Chờ đợi rất lâu, cuối cùng anh cũng đến, như bước ra từ hư không.
Cảm giác lạnh buốt bắt đầu chạy dọc sống lưng nàng. Nhưng nàng không sợ,
bởi dù anh đến từ đâu, trên trời cao, dưới mặt đất hay ngay trên thế
gian này, thì nàng cũng đã yêu anh.
“Cảm ơn em đã chăm sóc hai
đứa trẻ”. Nàng gật đầu. “Em sẽ chăm sóc chúng”. “Em hãy dạy con trai
biết cách yêu một người phụ nữ, và ở bên con gái vào đám cưới của nó,
cài hoa lên tóc nó”. “Vâng”. “Cảm ơn em đã đến”. Nàng nhìn anh, trái tim
run rẩy vừa là những cảm xúc rung động, vừa là cảm xúc lo sợ tình yêu
vừa đến lại vụt tan. “Hãy nắm lấy tay anh và hôn anh”. Anh dơ bàn tay
ra, chờ đợi. Nàng đặt bàn tay mình vào tay anh, cảm giác như đặt vào
thinh không, nhưng lạ thay nàng lại có cảm giác tuyệt vời như một bàn
tay nắm lấy một bàn tay. Nàng khe khẽ bước lại sát gần anh, sợ anh tan
biến như những chú đom đóm tắt lịm vào đêm đông, khẽ rướn mình lên, chạm
môi vào bờ môi. Nàng nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn đầu trong ánh trăng
mờ nhạt. Mùi hoa cỏ nồng nàn đan quyện vào gót chân. Tiếng dế kêu như
khúc nhạc tình lảnh lót trong không gian…
Khi nàng mở mắt ra, chỉ
thấy anh mỉm cười rồi bỗng chốc biến thành những đốm sáng dát bạc tản
mát trên không trung. Nàng dụi mắt, lại một đêm nàng ngủ quên sau khi
nằm ngắm trăng trên bờ đê.