Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014

Bàn tay mẹ


Dọc tháng năm tuổi thơ, con thường hát mãi câu ca: "Trời nóng bức gió từ tay mẹ, con ngủ ngon/ Trời giá rét cũng vòng tay mẹ, ủ ấm con”. Lắm lúc con của mẹ còn ê a những ca từ mượt mà, lắng sâu ấy lẫn trong tiếng cợt đùa vô cảm. Để đến một ngày con mới biết đôi bàn tay gầy gầy, xương xương hằng đêm xoa dọc lưng con đó, nó thô ráp, hụt hao nhưng lại êm dịu và bao la quá chừng…  

Lòng bàn tay ấy ấm áp tình mẫu tử. Với con, giây phút hạnh phúc nhất chính là lúc được ngủ trong vòng tay mẹ. Giấc mơ khi đó thật trong trẻo, không gợn màu toan tính. Nay, nó vẫn ám ảnh con, khiến con thảng thốt giật mình mỗi lần nhớ quê đau đáu; rồi bên dòng đời còn mất, đua ganh con vẫn thèm khát có đôi tay mẹ cận kề…    

Con đã gặp biết bao bà mẹ tảo tần chăm con bằng đôi bàn tay ấy. Đó là những bàn tay lọ mọ trong mù sương ngắt mấy bó rau cho kịp chợ sớm. Những bàn tay quờ quạng buổi chiều tối trở về nhà sau khi gắng cấy hết mấy bó mạ để mai ngày lúa kịp sinh sôi… Những bàn tay lành lặn, những bàn tay thương tích - những bàn tay lấp lánh vết chai diệu kỳ.

Bàn tay mẹ cứ hư hao đi. Mỗi lần con nhìn thấy là y như nó mỏng manh hơ. Lòng bàn tay thời thanh nữ hồng hào, mềm mại là thế giờ héo hắt vì nặng gánh áo cơm. Vậy mà điều con làm được cho mẹ dường như mới chỉ dừng lại ở cái giật mình xoa xuýt ấy mà thôi…  

Mỗi lúc trái gió trở trời, những vết chai sần lại nứt nẻ, sưng mọng lên ở đầu các ngón tay và cả lòng bàn tay. Nhìn con xuýt xoa, mẹ chỉ cười xòa, ấm áp rằng tay người nông dân là phải thế. Bà mẹ nào cũng giống mẹ thôi. Mẹ ơi! Con biết, phương thuốc tốt nhất để chữa lành tay mẹ là sự trưởng thành hơn của con ngày ngày…  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét