Những nhành mai trắng nở xuân nào
Tôi cố đi tìm chẳng thấy đâu
Chỉ có sườn rêu chiều xuống vội
Cánh én bay về, ngơ ngác chao.
Ơi! Nhớ sao mà da diết nhớ
Những dấu chân xưa lối đá mòn
Bóng cổ thụ xanh, xanh lá cỏ
Một chút hồn thơ biết có còn?
Bà Nguyệt Anh dừng lại nơi nào
Để tình mai trắng đá in sâu
Những vần “Nhất thụ…” muôn đời lắng (*)
Cùng giọng ngâm đâu đó ngọt ngào!
Đã hơn thể kỷ, xa xa lắm
Lưng núi vẫn nghiêng bóng mái chùa
Chông chênh ghềnh đá nghe chuông vọng
Ngỡ bước ai về với lá khô
Và giữa Nguyên Tiêu đầy bóng nguyệt
Núi vẫn thâm trầm một cõi tiên
Mai trắng đã xa nhưng vẫn hẹn
Với xuân trong nét bút người hiền!
(Tây Ninh)
kysuuttv@yahoo.com.vn
(*) bài thơ "Linh Sơn nhất thụ mai" của nữ sĩ Sương Nguyệt Anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét