Em hay tìm về với anh nhân ngày tâm trạng mình nổi bão. Em muốn trút hết muộn phiền, cùng anh kể lể những chuyện vặt vãnh đâu đâu. Chẳng hạn như sớm ngày em đã bị người ta bắt nạt. Hay như chuyện cô lao công đầu ngõ vừa nhìn thấy em phi xe ra đã mỉm cười, nụ cười ngòn ngọt, man mát như tính cô hiền lành…
Em hay tựa đầu vào vai anh mỗi lần hai
đứa mình có dịp đi chung một chuyến xe bus lúc tan tầm vội vã. Anh
không ngoái đầu, anh nhìn thẳng và cắm tai phone chia cho em một tai bên
trái, cứ thế giai điệu của bản tình ca ngân lên da diết, tim em cũng
khe khẽ nhẩm hát theo…
Em đôi lần cũng vì tò mò thắc mắc,
muốn hỏi rằng liệu anh có thương em không? Nhưng em không đủ can đảm để
đối diện với một câu trả lời. Em sợ rằng anh nói không, rằng không
thương em, cũng chẳng thích em, anh chỉ ở bên cạnh em như một thói quen
khó bỏ, và quan tâm em như cách quan tâm tới một người em gái…
Em chia sẻ với bạn bè lửng lơ câu
chuyện với một người anh đáng mến. Bạn em cười, bảo em hồn nhiên ngây
thơ có thừa nên gây ra vô số tội. Bạn em chắc mẩm rằng, anh có thương em
thì anh mới thế…
Đúng là em đôi lần ngốc nghếch, sợ vụt
mất đi thứ tình cảm đầu đời sáng trong, nên mải mê nâng niu trên tay
như một khối cầu pha lê dễ vỡ. Em chỉ sợ, khi em nói ra một điều gì đó
không giống như ngày thường, anh sẽ lánh xa em, rồi em mất anh tự nhiên
như thế…
Là con gái, em cứ sợ vậy thôi anh. Đôi
khi em bấu víu vào một mẩu niềm tin nhỏ xíu, chỉ để bản thân mình không
quá bị tổn thương. Vậy đấy, là một cách tự vệ thôi…
Nên em cứ tự nhủ mình, rằng anh không thương em đâu, đừng mộng mơ gì nhiều hơn thế nữa!
Nhưng sự thật, em mong rằng anh sẽ trả lời em bằng một câu nói khác, anh biết không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét