Liệu đó có phải là hạnh phúc, khi cả hai vợ chồng ngồi bên nhau,
trong cùng một căn phòng, nhưng cả hai đều đắm chìm vào thế giới của
riêng mình, trên facebook?
Đã bao lâu rồi tôi không nhìn thấy
trăng và nhìn thấy bầu trời để cứ dò dẫm tự tìm chính mình trong thế
giới tấp nập ồn ào nhưng cực kỳ cô đơn trên mạng. Tôi và chàng phải sống
cuộc đời thật của chính mình, phải chia sẻ trạng thái cảm xúc với nhau
bằng lời nói, bằng những cái ôm, bằng nụ cười hay thậm chí bằng cái nhíu
mày nhăn trán khó chịu, đó mới thật sự là gia đình.
Chàng một
góc. Tôi một góc. Cả hai đều bận bịu chăm sóc trang mạng xã hội của
mình. Ngoài Facebook, tôi còn quản lý vài trang Fanpages, rồi có một
trang mạng riêng nữa. Vừa chơi, vừa kiếm đề tài viết báo. Chàng cũng
thế.
Chưa
kể sở thích nghe nhạc của chàng và tôi cũng khác nhau. Để tránh làm
phiền tôi, chàng đeo tai nghe. Tôi không thích đeo tai nghe thì mở nho
nhỏ vừa đủ thưởng thức những giai điệu du dương dành riêng cho mình.
Thỉnh
thoảng, ngồi mỏi lưng quá, chàng nằm xuống. Phòng khách vừa là nơi làm
việc, vừa là chốn thư giãn. Tiện tay, khi nằm xuống chàng thường cầm
theo cái Ipad, lại lướt web hay “chém trái cây” – trò chơi ưa thích của
chàng.
Và tôi, nếu mệt quá, cũng kiếm chỗ nằm, và vuốt tới vuốt
lui màn hình iPad mini của mình. Tôi thích xem bảng nhiệt độ và giờ của
các nơi trên thế giới, chỉ để biết ở nơi con mình đang học, hôm nay trời
bao nhiêu độ, có mưa hay có tuyết? Thỉnh thoảng, tôi vào Skype, tìm
kiếm xem nick của con mình đang sáng đèn hay đã tắt. Và không quên, ngó
nghiêng các nhà hàng xóm trên Facebook, xem họ đang tám chuyện gì. Mạng
xã hội đã trở thành cơn nghiện!
Những buổi tối lặng lờ như thế…bắt đầu bao lâu rồi nhỉ?
Tôi không còn nhớ.
Thỉnh
thoảng, chúng tôi trao đổi bằng vài cú “like” hay bấm xem đường dẫn mà
cả hai vừa chia sẻ trên trang cá nhân. Thỉnh thoảng, tôi bình luận dưới
những dòng chia sẻ trạng thái của chàng. Và chàng cũng vậy. Có những
chuyện của chàng mà tôi chỉ biết được khi vào Facebook của chàng. Còn
tôi, vẫn ngại bộc lộ bản thân trên Facebook, nên thay vì nói trực tiếp
với chàng như trước kia hoặc nhờ Facebook nói hộ tiếng lòng thì tôi vẫn
chọn giải pháp im thin thít. Tôi thường tắt máy, đi ngủ trước, mặc chàng
vẫn say sưa vui với hoạt động nhộn nhịp trên mạng, học tiếng Anh, nghe
hay xem những chương trình chàng ưa thích.
Vào ban ngày, khi mỗi
đứa mỗi nơi làm việc, những tin nhắn trên điện thoại của chúng tôi ít
dần. Dường như giao tiếp của chúng tôi để trao thông điệp mình là vợ
chồng là một gia đình rằng mình vẫn khỏe vẫn yêu thương nhau chỉ là
những “like” & “ comment” mang hình gương mặt cười vào dòng trạng
thái mỗi ngày của nhau.
Vào ban đêm, những tiếng trò chuyện của
chúng tôi cũng ít dần đi. Căn nhà đã vắng vẻ càng trở nên ngột ngạt.
Không còn í ới rủ nhau đi đạp xe dạo phố, ăn kem. Không còn cùng nhau
ngồi ở lan can, ngắm cây, hóng gió và chia nhau chén trà, miếng bánh như
lúc mới cùng nhau xây dựng ngôi nhà xinh đẹp.
Những buổi tối lặng lờ như thế bắt đầu bao lâu rồi nhỉ?
Tôi không còn nhớ.
Rồi
đến một ngày, quá mệt mỏi, tôi xin nghỉ phép một tuần về quê. Ở một xã
ngoại thành, nhà ba tôi ở không có mạng , sóng điện thoại chập chờn, thế
là tôi tắt điện thoại, tắt luôn trang cá nhân facebook.
Mỗi sáng
sớm, tôi thức dậy theo tiếng chuông nhà thờ, nướng bánh mì và cùng ba
pha cà phê ăn sáng. Sau đó tôi ra chợ mua ít hoa và đi bộ ra nghĩa trang
thăm mẹ. Sáng sớm, nghĩa trang vắng lặng, sương đêm đẫm trên đám lá cỏ.
Tôi thay hoa, đốt nén nhang và ngồi nói chuyện với mẹ một lúc rồi trở
về nhà đi chợ, nấu cơm trưa cho ba. Trong ngày, lúc nào rảnh tôi lại
chạy lên chơi nhà các em cũng gần đó. Đang là mùa hè, bọn trẻ con không
đến trường. Nói chuyện với các em và các cháu cũng hết cả ngày. Đến tối,
tôi thường nghe ba bình luận tin tức trong ngày và nghe ông nói đủ thứ
chuyện. Từ ngày mẹ mất, tối nào sau bữa ăn ông cũng lên sân vận động gần
nhà tập thể dục. Tối nào trời mưa, quanh quẩn ra vào xem ti vi, ông
thường hay thở dài. Thời gian của người già trở nên lê thê và chậm chạp.
Trước
khi ngủ, tối nào tôi cũng bật cái đèn nhỏ ở đầu giường và đọc sách. Bảy
ngày ở quê đã giúp tôi đọc xong tiểu thuyết Martin Eden của nhà văn
Jack London của nhà xuất bản Văn học. Sách xưa cũ nên được in trên thứ
giấy đen nhẻm – với toàn bộ tên nhân vật được phiên âm đọc rất khó chịu -
nhưng cốt truyện sau bao nhiêu năm đọc lại vẫn thật là hay!
Sau
chuyến đi, tôi trở về nhà cùng với sự ngạc nhiên vì đồ đạc trong nhà đã
thay đổi vị trí trở nên lạ lẫm và đẹp mắt hơn. Trên bàn thờ thắm những
sắc hoa mới. Ban công lầu một cũng được trang trí thêm nhiều chậu hoa
cúc bé bé xinh xinh cùng những chậu sống đời rực rỡ đủ sắc màu trông
tươi vui và sống động. Chàng đi làm chưa về, nhưng tôi có cảm giác là
chàng đã có những ngày lao động vất vả để chào mừng tôi trở về.
Sau
bữa cơm tối, chàng bảo tôi: Đi bộ không em? – Thoáng lặng vì lạ, tôi
hỏi: Đi bộ ở đâu anh? – Chỗ câu lạc bộ thể dục sát bờ kè đó, giờ người
ta làm thành vườn hoa đẹp lắm, có máy tập thể dục miễn phí nữa! – Chàng
kể trong thời gian tôi về quê, ở nhà một mình cũng chán, chàng theo chân
mấy bạn hàng xóm đi bộ quanh bờ kè và thấy thư giãn hẳn ra.
Mới một tuần mà nhiều thay đổi quá.
Giày
thể thao, áo thun và quần short, cả hai chúng tôi đi qua 99 bậc thang
xuống tầng trệt. Chàng nhanh nhẹn dắt tay tôi mỗi khi băng qua đường và
mải nói chuyện, chẳng bao lâu chúng tôi đã ra đến bờ kè, bước vào khu
vực đi bộ. Dưới ánh đèn đường, tôi ngạc nhiên thấy khá nhiều người đủ
mọi lứa tuổi cùng đi bộ hay tụ tập xung quanh một số máy tập eo, tập
chân, tập tay, tập bụng. Cứ chờ lần lượt, chẳng ai cãi vã hay tranh
chấp, nhưng câu chuyện giữa những người xa lạ đầy hào hứng và rộn rã.
Tôi cứ tự hỏi chính mình từ bao lâu rồi chúng tôi không ra đường trong khi thế giới vẫn thay đổi hàng ngày?
Khi
nằm lên một cái ghế tập lưng, tôi nhìn thấy bầu trời thật thấp và thật
gần. Không khí oi bức ban ngày đã trở nên dễ chịu. Mặt nước của dòng
kênh đen nhẻm ngày nào giờ cũng lấp lánh ánh bạc của đèn đường và ánh
trăng.
Sau hơn một tiếng đi bộ và dừng lại giải lao bên cái máy
xoay eo, mặt chàng đẫm mồ hôi. Hóa ra, tình yêu của tôi vẫn ở đây, trong
ánh mắt và sự quan tâm của chàng khi trao tôi nụ cười thật ấm cùng que
kem thật lạnh.
Đã bao lâu rồi tôi không nhìn thấy trăng và nhìn
thấy bầu trời để cứ dò dẫm tự tìm chính mình trong thế giới tấp nập ồn
ào nhưng cực kỳ cô đơn trên mạng.
Tôi và chàng phải sống cuộc đời
thật của chính mình, phải chia sẻ trạng thái cảm xúc với nhau bằng lời
nói, bằng những cái ôm, bằng nụ cười hay thậm chí bằng cái nhíu mày nhăn
trán khó chịu.
“Like” và “ Comment” chẳng thể nào là thước đo
cho thấy mức độ hạnh phúc của hôn nhân. Chào nhé, những buổi tối lặng tờ
chìm đắm với thế giới ảo mộng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét