Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

Đi qua một mùa dài yêu thương

Sẽ có lúc niềm tin của mình vì ai đó mà đánh mất, thì có làm sao đâu, miễn là đủ bình yên để yêu thương đủ đầy.
Tiểu Nhật
Cách đây hơn hai năm em nhận thư của một bạn thính giả gởi về cho chương trình với câu hỏi: "Chia tay nó như thế nào?”. Em nhớ lúc đó mình đã trả lời: “Cảm giác chia tay cũng giống như cảm giác ngồi một mình ngắm nắng tắt sau chiều, chơi vơi và hụt hẫng”. Trả lời vậy thôi chứ thực ra lúc đó em chưa hề có một kinh nghiệm nào cho cái gọi là chia tay ấy…

Hầu hết những kịch bản em viết cho chương trình đều là tâm sự về tình yêu, về chia tay và buông bỏ. Không mấy khi nhận được thư thính giả về tình yêu hạnh phúc. Đau hơn là có lần thư gửi về mà mãi 6 tháng sau cả đội mới ra chương trình mới, bạn thính giả gửi thêm một lá thư cảm ơn và chia sẻ rằng chuyện giờ đã trở thành chuyện cũ, người ta giờ cũng đã ở bên một người mới, bạn nhờ cắt tên của người ta khỏi chương trình để không ảnh hưởng đến cuộc sống của người đó sau này. Em lúc đó không làm chương trình nữa mà thấy buồn lắm. Chắc có lẽ vì vậy mà buồn nó cứ càng thấm dần thấm dần…

Em nhớ có lần em hỏi anh, "Tại sao từ 'quen' tới 'quên' chỉ thêm có một dấu mũ mà thấy đau quá!". Anh bảo: "Phép toán mũ nào chẳng nhiều hơn ban đầu, hai mũ hai bằng bốn, ba mũ hai bằng chín… Khi em 'quen' em chưa thấy được nỗi đau của mình cho tới lúc nỗi đau được nhân lên khi em 'quên'…”

Những ngày dài, em im lặng, tưởng cuộc đời mình đã bình lặng như mặt hồ. Vậy mà không, mọi thứ quay về trong phút chốc, đạp tan vách ngăn và trở thành một nỗi ám ảnh thường trực. Em nhận ra mình đã khóc tự lúc nào. Bao nhiêu lâu đó, yêu thương, nước mắt, chịu đựng đều không lấp đầy được khoảng cách. Khoảng cách càng lúc càng dài, càng xa mà người thì càng lúc càng đuối sức... Em đã hỏi bản thân mình trong những lần đứng trước gương, đối diện với bản thân: “Từ khi nào mình suy nghĩ nhiều hơn trước? Từ khi nào mình không cười vui nhiều như trước? Từ khi nào mình quen với cái gọi là nước mắt?".
love62-3288-1399859828.jpg
Em chông chênh, không một điểm tựa. Em bắt đầu hoảng sợ, em sợ mình phải bắt đầu thêm một vài lần nữa, chạm tới rồi buông tay. Em sợ ai đó sẽ thêm một lần làm em đau. M. bảo em “thi thoảng sẽ có lúc niềm tin của mình vì ai đó mà đánh mất, thì cũng có làm sao đâu, miễn là đủ bình yên để yêu thương đủ đầy, miễn là còn tin vào ngày gặp lại”. M. nói, còn em ngồi nghe và mỉm cười…

Những mối quan hệ trong cuộc đời, nhiều khi như những mối thắt dây, khi thắt, ta cố thắt cho chặt, để rồi khi mở, ta hì hụi mãi… có khi phải dùng đến dao kéo mới cắt được. Đương nhiên là đớn đau cho cả hai sợi dây, nhiều khi cứ muốn mọi thứ đơn giản, đừng thắt chặt quá kẻo lại tự làm đau chính mình. Mà nhiều khi, cứ phơi mãi ngoài nắng gió thì dây cũng mục, mối dây đứt, tự buông nhau ra, có khi đầu dây này giữ một phần của đầu dây kia, có khi nắm giữ cả một phần tổn thương. Vậy đó gặp gỡ, nhiều khi là để buộc sợi dây duyên phận lại, mà cũng có những cuộc gặp gỡ là để tháo rời duyên phận.

Kỷ niệm cũ chỉ là một điều bất lực, nhớ đến nó nhiều hay ít thì cũng không thay đổi được điều gì cả. Sự thật phũ phàng vẫn tồn tại và vả vào mặt đôm đốp. Chuyện cũ như cơn bão, mỗi lần đi qua là tàn phá tan hoang… chẳng để lại gì.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét