Sớm hạ oi nồng, tôi nhận ra phía trước ban công, những bông hồng bung nở rực rỡ. Nhoài người cố chạm vào một bông nở e dè nhất, ngập ngừng nhất khuất lấp trong bụi hồng, lớp gai sắc nhọn chạm vào da mà sao nhói buốt tận tim. Máu ứa ra, thẫm đỏ rồi rớt trúng cánh hoa mịn như nhung. Phải rồi, hoa hồng có gai, có gai, tôi lại vô tình quên mất.
Những đóa hồng rực rỡ và thuần khiết còn vấn vít hơi sương ẩm như
buổi sớm nay, đẹp như cái bóng hình về em mà tôi vẫn luôn ấp ủ, dịu
dàng, thanh nhã. Ấy vậy mà cũng khiến người ta nhói đau khôn tả, hiểm
nguy khôn tả…Em bỏ tôi tới chốn nào rồi? Lỗi tại tôi thờ ơ hay tự em
thay đổi?
Bụi hồng đó của Khanh trồng, giàn cây leo trước ban công khá rộng
cũng là của em. Những tháng ngày ấy, tôi không mấy để ý đến những việc
em làm khi tới nhà tôi nhưng tự sâu trong lòng cũng âm thầm dễ chịu,
nhất lại vào những hôm nắng oi nồng, chưa quá bảy giờ sáng mà nắng đã
chực chờ gay gắt, lùa xuống dưới da lớp mồ hôi bí bách. Vừa thức dậy đã
có thể ngửi thấy hương cỏ cây bao bọc, mở mắt ra là thấy màu xanh mướt
mải, quả thực Khanh rất chu đáo khi sắp xếp hữu ý vậy. Với tôi, Khanh
như đóa hồng bé bỏng, dịu dàng không tả xiết. Nhưng lúc này, tôi đang cố
ghi nhớ và hiểu những điều em muốn tôi hiểu: Em không còn là đóa hồng
bé bỏng để tôi mặc sức thích thì yêu thương, không thích thì hững hờ xếp
vào ngăn tủ. Em muốn tôi nhớ rằng em là đóa hồng căng nở dưới bình minh
kia, những đóa hồng có gai, có gai, dịu dàng nhưng nguy hiểm…
Tôi thực sự không sao quen được. Tại sao em đột ngột nói ra những
lời như vậy? Hay tại em đã thay đổi âm thầm từ rất lâu nhưng tôi hững hờ
không hề biết đến? Một đóa hồng bé bỏng, tôi vốn chỉ quên với hình ảnh
ấy về Khanh từ thuở em còn là một cô bé đang ngập ngừng ở cái ngưỡng
mười tám còn tôi – một gã phóng viên lang thang khắp đó đây mong ôm
trọn em trong thế giới riêng mình, luôn luôn giữ hình ảnh em vẹn nguyên
trong ý nghĩ, dịu dàng và bé bỏng.
Tôi sống một mình, nói đúng hơn điều đó làm tôi thích thú. Ngày ăn
hai bữa thôi, trừ những hôm đi công tác hoặc có Khanh đến cùng, thức dậy
lúc nào mặc sức, thích viết thì viết, yên tĩnh tận cùng và không người
phiền nhiễu. Mỗi tuần Khanh đến một lần, giúp tôi dọn dẹp căn nhà chực
bung xổ vì bừa bộn, quần áo bẩn vứt tứ tung, những con chuột gớm ghiếc
núp khắp nơi. Đàn ông như tôi xông pha khắp đó đây chẳng sợ điều gì vậy
mà mấy con chuột đầy lông lá và kêu lít nhít không ngừng trong đêm khiến
tôi kinh hãi. Có một lần mơ thấy con mèo nhà ai đi những bước rất nhẹ
trong đêm, mắt sáng quắc như đèn pha, miệng nhe nanh vuốt lần lượt tha
từng con chuột đang vùng vẫy đi qua đi lại dưới chân giường rồi chén
ngon lành trong một góc nào đó mà tôi giật mình thức giấc, tóc gáy dựng
lên, sống lưng ớn lạnh, mất luôn cả giấc ngủ ngon lành. Khanh cười ùng
ục, giả tiếng chuột kêu lít nhít vào sát tai lúc nghe tôi kể lại cái
giấc mơ vừa buồn cười vừa kinh khủng đó:
- Sao anh lại sợ chuột như thế? – Khanh cười dò xét nhìn tôi.
- Anh không biết – tôi hơi ngượng gập quay đi. Em lắc đầu:
- Đúng là…không thể tưởng tượng được.
Khanh bắt đầu vào trận chiến diệt chuột nhưng hiệu quả chỉ được ít
ngày. Khanh cứ về được chừng năm ngày, lũ chuột sẽ lại trở lại oanh tạc.
Tôi sẽ phải mất hai đêm nghe cái điệp khúc quen thuộc ấy. Những nhà
quanh đây đều thế cả, không cách nào đuổi được chúng đi hết. Có điều với
tôi, lũ chuột ấy “ý nghĩa” thế nào không ai biết được, chỉ trừ có một
mình Khanh.
Tôi và Khanh yêu nhau như thế suốt mấy năm qua. Chúng tôi chưa từng
có khái niệm hẹn hò lãng mạn, một quán café thật phong cách chẳng hạn.
Tôi nghĩ Khanh không bao giờ đòi hỏi những điều như thế mà sự thật thì
đúng là như thế thật. Chúng tôi yêu nhau lạ đời, không như nhiều cặp
tình nhân khác. Không hẹn hò vồ vập, không check in mọi lúc mọi nơi,
không ảnh ọt ôm hôn thắm thiết, không mỗi ngày sài cả trăm tin nhắn.
Chính thế trong mắt nhiều người, tình yêu của chúng tôi có lẽ không tồn
tại, nó quá yên lặng và khác thường nhưng bản thân tôi chưa bao giờ lo
lắng về sự khác thường đó. Những gì Khanh dành cho tôi êm đềm quá đỗi
đến độ tôi đã quen nhận nó như là bản năng. Tôi vẫn luôn nghĩ Khanh cũng
như tôi, cũng hằng bằng lòng với mối tình bình yên đó cho đến một ngày
em quát thẳng vào mặt tôi như con mèo xù lông giận dữ: - Anh thực sự
chẳng hiểu gì về tình yêucả!
Tôi choáng váng và thấy nực cười làm sao. Em nói tôi chẳng hiểu gì
về tình yêu ư? Rõ ràng những trang truyện tình của tôi đăng tuần báo vẫn
được độc giả đón nhận nồng nhiệt kia mà. Nhưng bây giờ tôi không cười
nhạo trong ý nghĩ những lời nói của em nữa mà đang cố hiểu vì sao em nói
tôi như vậy, tôi đang hoài nghi chính mình: có thật tôi là một thằng
“bố đời” khi chìm đắm trong những lời tán dương về trải nghiệm yêu đương
mà lại không giữ nổi một người như Khanh – đóa hồng bé bỏng tôi vẫn
luôn thường nói? Rốt cuộc tôi yêu Khanh hay hình tượng về em mà tôi tự
tạo ra trong suy nghĩ?
Đó là lần đầu tiên Khanh to tiếng vậy. Chúng tôi chưa bao giờ cãi
vã cả và lần đó đối với Khanh, tôi yên lặng vì những phút ban đầu tôi
nghĩ em nóng giận. Nhưng sau này, Khanh không hề tỏ ý rằng hôm đó em
nóng giận. Khanh vẫn đến, vẫn chu đáo, ân cần nhưng tôi không còn nghe
những lời thủ thỉ từ phía em. Không phải tôi không cảm nhận được nhưng
yên lặng như bình thường vẫn là cách tôi chọn lấy. Lần gần cuối Khanh
đến, chuyến công tác gặp trục trặc nên đến tối muộn tôi mới về. Chưa lần
nào Khanh đến mà tôi vướng công việc không về được với em. Tôi nôn nóng
bước chân vào nhà. Thật may, Khanh chưa đi. Em ngồi lặng lẽ nhìn ra
phía ban công có dàn cây leo tự tay em chăm sóc. Tôi đứng phía sau, ân
cần miết lên vai em những ngón của bàn tay to rộng. Nhưng Khanh không
quay lại nhìn tôi, không cười một cái hiền dịu như nụ hồng hé mở trong
đêm tĩnh, tôi nghe tiếng em thở dài và nối tiếp những giọt nức nở. Không
phải vì ai khác, vì chuyện của chúng tôi, vì chính tôi kia nhưng nguyên
nhân vì sao thì khi đó tôi chưa hiểu được.
Hôm nay đã là tuần thứ ba Khanh không đến. Tôi lượn lờ vài chục
vòng quanh cái ban công mát rượi bóng cây giữa trưa hè nắng gắt, lại
ngồi vào bàn viết mà không nổi được chữ nào, tôi sắp phát điên lên. Căn
nhà bắt đầu bừa lụt đến tận cổ, sàn mờ bụi vì không được lau bằng nước
thơm, chuột đang núp khắp nơi và lạ chưa kìa, tôi nhớ Khanh. Nhớ nhung
là thứ gì đó chưa từng tồn tại sau dạo chúng tôi mới quen nhau. Lạ phải
không? Mỗi tuần Khanh đến một lần, tôi đã quen với điều đó. Vậy mà Khanh
vắng bóng ba tuần nay. Điện thoại ít liên lạc cũng không có những cái
tin dằng dặc thương nhớ nên bây giờ nhấc máy gọi một cuộc: “ Em sao
vậy?...Anh nhớ em!” nghe nó gượng gạo làm sao dù tôi nhớ Khanh là thật,
rất thật. Vả lại, Khanh không giận dỗi vu vơ, chúng tôi đã qua lâu rồi
cái thời ấy, thẳng thắn là cách chúng tôi chọn lựa. Có điều…những lời
Khanh nói buổi hôm đó, tôi vẫn chưa hiểu hết.
Cách đây rất lâu, vào một chiều Hà Nội trở gió mùa đồn bắc, Khanh
ngồi đối diện tôi, phủ lên gương mặt tôi những ngón tay ấm áp và cười
hiền dịu, nụ cười chan chứa sau đôi môi hồng: - Anh, mình cưới nhé!
Một phút yên lặng, rồi hai, rồi ba. Cuối cùng Khanh lại lên tiếng:
- Em biết anh không có lí do gì từ chối nhưng…em không có quyền ép anh. Em sẽ chờ đến khi anh sẵn sàng!
Tôi lùa tay vào làn tóc thơm mềm của Khanh, đáp lại em bằng một nụ
cười chan chứa. Khanh cũng cười nhưng tôi thấy lòng chợt hoang mang.
Khanh nói đúng, tôi không có lí do gì để từ chối cưới em. Thực ra
về bề nổi, mọi thứ đã sẵn sàng từ rất lâu: Một công việc tương đối khá,
tôi dư sức đổi một căn nhà đủ cho gia đình nhỏ. Huống hồ Khanh lại dịu
dàng, chu đáo, ân cần chăm sóc tôi suốt những tháng ngày qua. Nhưng
Khanh làm vợ tôi ư? Làm mẹ của những đứa trẻ ư?, tôi chưa bao giờ nghĩ
đến. Cưới xin là thứ gì đó chẳng hề cần thiết, tự sâu thẳm, tôi nghĩ
vậy. Tôi muốn Khanh cứ mãi như bây giờ kia, tốt biết bao. Đóa hồng bé
bỏng, đóa hồng bé bỏng chỉ của riêng tôi.
Rất lâu, Khanh không còn nhắc nhở gì đến câu nói hôm đó nhưng tôi
không hay em vẫn còn rất nhớ. Mà thực ra tôi cũng không quên, tôi nghĩ
em chỉ nói vậy thôi, câu trả lời của tôi không phải là quan trọng vì
trước giờ, tôi đâu có ai khác ngoài em, cả em cũng vậy. Sau này tôi thấy
mình nực cười làn sao khi nghĩ vậy nhưng đó chỉ là một phần những lời
em đã nói và muốn tôi hiểu được, quen thuộc được.
Hơn ba tuần sau lần cuối cùng Khanh đến, căn phòng bừa bộn hơn,
ngổn ngang tăng dần nhưng không theo kịp nỗi nhớ. Những tiếng lít nhít
của lũ chuột gớm ghiếc cũng dày hơn mỗi khi đêm xuống, vẫn không theo
kịp nỗi nhớ. Tôi bồn chồn đứng ngồi không yên và không được việc gì.
Không dám đụng vào dọn dẹp vì sợ một con chuột ở đâu đó bất ngờ lao ra,
tôi sẽ sợ và ám ảnh đến nỗi phải vác chăn gối sang nhà hàng xóm ngủ nhờ.
Tôi ăn uống thất thường hơn đến độ trong lần vừa rồi mẹ đến thăm, nhìn
tôi râu ria phờ phạc và căn nhà bừa bộn, mẹ thảng thốt:
- Mày ăn ở kiểu gì thế hả con? – vừa nói mẹ vừa nhanh tay dọn dẹp lại căn phòng. Tôi vội ngăn:
- Mẹ kệ con!
Mẹ thở dài, tỏ ý không bằng lòng: - Thế con bé mày bồ bịch ra sao?
Sao không thấy nó tăm hơi gì? – Mẹ đang nhắc tới Khanh, tôi vội nói lấp:
- Bỏ nhau rồi mẹ!
Mẹ véo tai tôi, dằn tiếng: - Mày lại làm con bé nó không vừa lòng cái gì, phỏng? Cưới nhanh, đưa nó về nhà cho tao!
- Thôi mà mẹ! – tôi dài giọng – Đến giờ con phải đi rồi, mẹ về luôn nhé!
“Bỏ nhau” – hai tiếng ấy lướt qua ý nghĩ đầy chóng vánh. Rốt cuộc
chúng tôi đã bỏ nhau không lí do gì sau ngần ấy năm bên nhau yên bình
sao? Khanh không nói chúng tôi chia tay, em nói tôi nên suy nghĩ nhưng
tôi thấy khoảng cách giữa Khanh và tôi tự dưng xa xôi quá, không cách gì
lấy lại, không cách gì níu giữ…
Lần cuối cùng Khanh đến thăm tôi, lần thứ hai tôi về muộn vào ngày
em đến, tôi vô tình quên mất. Thấy tôi về, Khanh hỏi rất khẽ: - Anh sẵn
sàng rồi chứ?
Yên lặng, yên lặng…
- Anh…
- Chưa, phải không? Vậy thì đến bao giờ? Bảy năm rồi, phải không anh?
Tôi ghé sát Khanh, nhìn em như cái độ em còn mười tám, dịu dàng và
bé bỏng. Khanh không đáp lại nụ hôn ấy, nước mắt rớt đầy trên gò má. Tôi
hôn vội nước mắt em, thì thầm khe khẽ: - Em sao thế?
Khanh bất chợt đẩy tôi ra, tôi chới với, quệt tay phải bụi hồng gai
nhọn hoắt. Máu ứa ra, quấn quanh ngón tay bị đâm rồi nhỏ giọt rơi
xuống. Khanh chực hỏi han nhưng em thoắt lùi lại, một nụ cười nửa vợi
chua xót thoáng qua nhanh:
- Anh thấy không? Hoa hồng có gai đấy, làm người ta đau đây, đâu phải lúc nào cũng dịu dàng bé bỏng.
- Khanh, em nói gì thế? – Tôi dùng bàn tay không bị đau níu chặt vai Khanh. Em lại hất tay tôi:
- Em đã thay đổi lâu lắm rồi, anh biết không? Em đã chờ anh nhận ra
điều đó, rất kiên trì và dai dẳng nhưng anh cố tình không nhận ra. Em
không muốn lúc nào anh cũng nhìn em bằng cái ánh mắt của bảy năm trước,
yêu em bằng cách hình ảnh anh tự vẽ ra trong đầu và lúc nào cũng ôm ấp
lấy, không nhung nhớ, không quan tâm em nghĩ gì. Em cần anh biết em của
hiện tại nghĩ gì, cần gì kia, không phải một tình yêu thật bình yên,
không bao giờ cãi vã, không sóng gió, không cả lời yêu thương, anh hiểu
không, hiểu không hả? – Khanh càng nói càng tức tưởi. Tôi sững sờ nhìn
em vụt qua sau câu nói cuối cùng:
- Còn hai tháng thôi, công ti đang chờ quyết định du học của em,
chậm nhất hai tháng nữa. Anh nghĩ kĩ đi, em không còn bé bỏng như anh
tưởng đâu, em cũng có gai như những bông hồng kia đấy! Nếu thực sự anh
không thể hiểu và chấp nhận được thì…Dĩ nhiên em thật lòng, luôn luôn
như vậy nhưng hình như em quá đói nhớ nhung, đói ghen tuông và hờn giận.
Anh nhớ lấy!
Mấy hôm đầu tôi thực sự hoang mang nhưng những đêm gần đây, tôi
nhận ra một mảng gối ướt nhòe. Tôi nhớ Khanh đến vậy mà sao bấy lâu
không hề nhận ra? Tôi muốn nói nhớ em đến vậy mà sao bấy lâu không hề
nói? Thật nực cười, sao tôi có thể lặng yên ngu ngốc như vậy?
***
Mấy hôm nay trời nắng gắt, căn nhà bừa bộn hơi sau chuyến công tác
ngắn ngày. Trở về chiều ấy, tôi nhận ra mấy bông hồng phía ban công héo
rũ, một sự lo sợ nào đó đang dần ngấm sâu vào lòng, lan ra rất nhẹ nhàng
và nhanh chóng.
Cả chiều hôm đó và ngày hôm sau, tôi ra sức chăm sóc những bông
hồng nhưng vô ích. Tôi luống cuống không biết làm gì thêm nữa. Giá mà có
Khanh lúc này, em có thể cứu được mấy bông hồng ấy. Tôi bắt đầu ngộ ra
mới chỉ mấy ngày tôi vắng nhà, những đóa hồng đã nở mà không được chăm
bẵm gì nên héo rũ thảm hại, huống hồ đã bao nhiêu lâu nay tôi không hỏi
xem Khanh nghĩ gì, không nhận ra mình nhung nhớ và yêu em đến độ nào,
không cất nổi một lời quan tâm, chỉ quen nhận từ em như bản năng ăn sâu
vào máu và tự nghĩ rằng em rất bằng lòng vì sự đón nhận ngoan ngoãn và
không hề đáp trả đó. Tôi không nhận ra em mất dần kiên nhẫn, không hề.
Biết mình không thể cứu nổi mấy bông hồng, lại không muốn nhìn
chúng héo quá nhanh trong nắng hè gay gắt, tôi quyết định cắt mấy bông
hoa mang cắm trong chiếc lọ thủy tinh cũng của Khanh mang đến như bao
lần em từng làm. Ngập ngừng đứng trước bụi hồng, tôi nhận ra mình phải
đưa tay sâu vào trong đám cành gai góc mới có thể cắt được mấy bông hoa,
sẽ phải chảy máu. Vậy mà sao bao lần Khanh vẫn làm, những ngón tay mảnh
dẻ ấy làm cách nào len lỏi trong bụi hồng gai mà không thương tổn, xước
xát. Rồi cũng chính những ngón tay ấy xoa lưng tôi ấm lên tránh cơn cảm
sốt sau mỗi bận dầm mưa lạnh. Hay là chính tôi đã rất lâu không nắm tay
Khanh nên không cách nào nhận ra những vết xước được băng lại rất
khéo?
Đêm…
Tôi chạy xe nhanh đến con phố nhà Khanh sau khi hộ tống nàng mẫu
xinh như mộng ở event tối nay về. Phố vắng tanh, tôi thấy Khanh đứng
ngay trước cổng nhà. Tôi không dám lại gần mà nhìn em trân trân. Em chạy
đến ghì miết vai tôi, bắt đầu nức nở. Tôi thở khe khẽ, vỗ vỗ vào lưng
em để những tiếng nấc thưa dần. Khanh hỏi tôi:
- Mùi nước hoa của ai vậy anh?
- Nàng mẫu event xinh như mộng cản đường anh đến đây!
- Sao anh dám chứ? Hay tại lâu quá rồi em không ghen? – Khanh bắt đầu bật ra một nụ cười khe khẽ.
- Ừ… Hoa hồng héo hết anh mang cắm lọ rồi.
- Sẽ có những bông mới thôi anh!
- Ừ… - tôi đáp lưng chừng, ôm miết Khanh trong vòng tay rộng. Hoa
hồng có gai, có gai, tôi nhớ rồi, cũng đủ hiểu rồi. Tôi không nhớ hoa
hồng bé bỏng, tôi yêu và đau vì những cành hồng có gai kia. Đau thật đấy
nhưng tôi phải chạm thôi, phải giữ được người con gái tôi yêu thương
bằng mọi cách sau bao tháng ngày không hề nhận ra em quan trọng nhường
nào. Cuối cùng thì thôi cũng hiểu, làm sao yêu thương những gì trong
tưởng tượng khi tình yêu sống động vậy, không hề đứng yên cho ta ấp ủ.
Phải chạy cùng, phải bắt lấy, phải chăm sóc, phải cùng đớn đau dù cho
tim xước xát tim. Rồi sẽ đến khi hạnh phúc gõ cửa thôi, hãy cứ tin như
vậy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét