Khi yêu, ai chẳng thấy tình yêu của mình đẹp nhất. Tôi ngày ấy
thực sự đã yêu như thế, yêu hết mình không nghi kị, không chán chường.
1. Đêm buông.
Tôi
thấy mình chạy rất nhanh. Tôi đuổi mải miết cái bóng hình thoắt ẩn
thoắt hiện đằng xa - người con gái với mái tóc đen óng, dài đến dị
thường. Gió rít mạnh, tai tôi ù đi, gió thổi tóc em quật tới tấp vào
khuôn ngực trần của tôi, đau rát. Tôi đưa tay mong níu em lại, gió quật
tôi ngã nhào. Bàng hoàng, tôi nhìn em tan đi, màn khói trắng mơ hồ bao
phủ, gió vẫn thổi đều đều, gió không hong khô giọt nước mắt nặng trịch
nơi khóe mắt.
- Anh Phong, anh sao thế?
Tôi
sực tỉnh, thấy lồng ngực nhẹ nhõm hẳn đi, nhịp thở cũng nhẹ hơn, không
còn nặng nề và gấp gáp nhưu giấc mơ ban nãy. Vi áp tay lên vầng trán nhễ
nhại mồ hôi, cười tươi tắn:
- Anh hạ sốt rồi.
Tôi
nhìn Vi, gượng tươi nét mặt để nụ cười em không hụt hẫng. Em ghì siết,
đan những ngón thon dài vào bàn tay tôi. Tôi thấy tim mình thót lên, vội
xua tay:
- Em về nghỉ đi, cám ơn em, anh đỡ nhiều rồi.
Tôi
nằm dài nhìn bóng Vi khuất lấp sau cánh cửa của gian nhà chật hẹp chất
đầy những dụng cụ vẽ nằm ngổn ngang bốn góc. Mắt Vi thẫn thờ, tim tôi
nhói buốt.
Tôi quen Vi chưa được một năm nay. Em theo
học lớp vẽ tự do tôi giảng dạy. Vi nói em thích tôi từ khi chúng tôi
quen nhau được một quãng ngắn. Tôi đã nói với em cả nghìn lần rằng em
đừng như vậy, tôi không hề xứng đáng.
Trong mắt tôi, Vi
dịu dàng đến độ có thể kìm chân hay trói lòng bất cứ thằng đàn ông nào.
Với nhiều người, có thể họ nghĩ Vi thật thông minh và khéo léo để giữ
được người mình yêu còn với riêng tôi, tôi chỉ thấy em ngốc nghếch, ngốc
nghếch và khờ khạo. Vi không biết cuộc sống của tôi phức tạp như thế
nào, quá khứ của tôi ra sao và hiện tại tôi nghĩ gì, đó mãi là bí mật.
Vậy mà em vẫn đến cạnh tôi, chăm sóc cho tôi. Ví thử như trận sốt kịch
liệt hôm qua không có Vi, tôi tưởng tượng ra mình đáng thương lắm khi
vật lộn trong nỗi đau thể xác và cả tinh thần.
Vi
chẳng hiểu tôi không phù hợp với em, không xứng với cái tình yêu trong
trẻo, thuần khiết em mang nơi trái tim mình. Trái tim tôi không chất
chứa những cảm xúc đơn thuần vì nó không đơn thuần mà gai góc và rất
đáng sợ. Nó nguy hiểm với tất cả những cô gái yêu tôi thật lòng. Hoặc là
Vi tránh xa tôi ra, hoặc là cố tình chạm vào nơi đó, em chắc chắn đã,
đang và sẽ tổn thương hơn nữa.
Dù vậy, đứng trước Vi,
tôi vẫn chợt đổi khác. Tôi không thể cư xử với em buông thả như nhiều cô
gái đến cạnh tôi không vì tình yêu bởi Vi đối với tôi thật lòng, rất
thật lòng. Tôi run sợ nhìn vào cái vẻ mong manh của Vi và đôi mắt như
muốn lôi tuột tâm can tôi ra mà truy hỏi. Vy xuất hiện, tôi đội vội cái
lốt của một thằng đàn ông tử tế, cư xử nhã nhặn và nhẹ nhàng như tôi của
những ngày tháng cũ. Tôi không có ý định vớt vát chút hình ảnh tốt đẹp
của mình trong mắt Vi nhưng chỉ là tự nhiên, tôi không thể là thằng họa
sĩ sống buông thả và bất cần đời khi gặp Vi để rồi em xuất hiện trong
cuộc sống của tôi nhiều quá, nhiều đến độ khi trở về với niềm hoang hoải
tôi vốn mang như là thói quen sau khi Vi đi rồi, chợt thấy mình có chút
ngượng ngập không hề quen thuộc.
Con người ta có trách
nhiệm với yêu thương bằng cách nào nhỉ và phải chăng cần có trách nhiệm
tuyệt đối với hết thảy những yêu thương dành trọn cho mình? Hay chỉ với
những yêu thương mà mình muốn đáp lại? Có lẽ thừa rồi, yêu thương một
khi không thể đáp lại thì có thể trách nhiệm bằng cách nào đây? Một lời
cám ơn vì đã dành tình cảm hay sao? Người trao yêu thương đâu cần đến
nó. Còn bằng cách nào ư? Vì nhau mà đổi thay tận cùng chứ!
2. Ban công tầng ba phía trước gian phòng trọ heo hút gió.
Đêm
đen kịt và mưa lất phất. Tôi vẽ mải miết trước ngọn đèn nhỏ hất ánh
sáng vừa đủ để nhìn rõ trang giấy vẽ. Đã 2h đêm, phố vắng lặng như tờ,
vài bóng người còn sót lại lặng lẽ ngồi im hay di chuyển chậm chạp dưới
ánh đèn vàng sáng rực. Ly cafe đen thứ hai đã cạn, vị khói còn vương
nồng vấn vít, tôi sợ ngủ.
Tôi chỉ sợ khi nhắm mắt vào,
tôi sẽ lại thấy em, sẽ lại mơ cái giấc mơ đó, giấc mơ như muốn bóp nghẹt
nhịp tim, nhịp thở. Giấc mơ có em khiến tôi vẫy vùng, giụa giãy trong
niềm đớn đau khôn tả. Mái tóc của em bỗng dưng dài đến dị thường chập
chờn ẩn hiện cuốn tôi đi lạc vào khu rừng đầy gai góc. Khuôn ngực trần
của tôi phập phồng và đau rát. Gió dang bàn tay với những móng vuốt sắc
nhọn, cào cuột rồi lôi trái tim tôi ra ném đi tận đâu mất, tim xước xát
tim, tim đau nhói. Tôi đớn đau đến lịm đi, nỗi đau hóa thành nước mắt.
Sống
mũi tôi cay sộc, tôi đã mơ giấc mơ đó bao lần tôi không còn nhớ rõ. Mỗi
lần nhưu vậy tôi đều cố giữ em bằng cách níu lấy mái tóc rất dài hay cố
nói điều gì đó nhưng tất cả đều vô hiệu. Em quay nhìn tôi, hai bàn tay
xua xua: " Đi đi! Trở về đi, có người đang đợi." rồi chớp khỏi tầm mắt
em đã tan đi, xa mãi mãi...
Tôi vịn vào lan can hít lấy hơi đêm trong góc nhỏ như bị phố thị lãng quên. Hơi mưa ẩm lạnh thấm vào lồng ngực, tôi ho khẽ.
"
Này, anh bảo anh không bao giờ ốm cơ mà, lạ thế!" - em tinh nghịch nói
rồi chầm ôm tôi. Tôi thấy hơi ấm mơn man quanh mình rồi đáp trả em bằng
nụ hôn nồng lên vầng trán dô bướng bỉnh.
Tôi thoáng
rùng mình. Đó là mảng kí ức tươi đẹp tôi luôn nhớ đến, cái khoảnh khắc
em dịu dàng bất ngờ như thế. Không ai có thể ngờ tôi của hiện tại trong
quá khứ đã yêu một cô gái như em bằng cái thứ tình yêu mà tôi tự tin
rằng nó trong trẻo nhất thế gian, trân quý và đáng nâng niu nhất thế
gian. Khi yêu, ai chẳng thấy tình yêu của mình đẹp nhất. Tôi ngày ấy
thực sự đã yêu như thế, yêu hết mình không nghi kị, không chán chường.
Vậy mà giờ đây, tôi dám chắc mình không xứng đáng với thứ gọi là tình
yêu của bất cứ ai vì tôi đã đùa dỡn với nó rất nhiều lần, với những
người thật lòng với tôi. Nhưng còn lần này thì sao? Vi có quyền năng gì
mà tôi không thể nào vô tình với em như cái cách tôi đã từng?
Tôi
đã từng "chết" trôi trong rất nhiều cuộc tình phủ màu tàn thuốc, đăng
đắng vị cafe vương vãi những đêm mưa ẩm ướt để thoát ra khỏi giấc mơ
kinh hãi rồi tự cười mình, nụ cười ngạo mạn với đời và xót đắng với
chính con tim rơi rớt, đang lạc trong khu rừng phủ đầy gai góc.
Em
trong những giấc mơ hay trong đời thực lúc ở cạnh tôi đều đi mải miết.
Có điều lúc đó tôi không hề đuổi theo em, tim không run bần bật và lồng
ngực không bỏng rát. Tôi cứ để em rong chơi như đứa trẻ mà lòng an yên
lạ. Em đi qua những miền đất tôi đã từng. Tôi đứng cuối đường, lặng lẽ
nhìn em vui thú với những điều mới lạ tôi từng khám phá Cứ thế, tôi đón
em trở về sau mỗi chuyến đi dài. Em lại kể cho tôi những điều em cho
rằng lí thú, những nơi chốn đi qua bằng cặp mắt háo hức lạ thường. Tôi
ôm em cười và thấy lòng hoan khởi quá dù những thứ đó tôi đã biết từ lâu
lắm rồi kia.
Tôi thích cái cảm giác vừa thức dậy đã có
thể nhìn thấy em bên cạnh. Hoặc cố dụ tôi dậy bằng mùi trứng ốp thơm
lựng một góc phòng hoặc nghịch màu vẽ lem luốc lên gương mặt hay cánh
tay tôi. Em nói em không giống tôi, em mù hội họa. Tôi ôm chầm em, thủ
thỉ: "Không cần, anh sẽ khiến em thành bức họa đẹp nhất!" rồi hít hà mái
tóc em thơm miệt mài. Tóc em đen óng và dài lắm, tôi yêu mái tóc ấy đến
lạ và luôn muốn vẽ nó cùng chủ nhân của nó - là em. Em cười tinh nghịch
né nụ hôn của tôi, tôi lại ghì vai em rồi vơ vội cây cọ nhỏ, vạch hình
đôi môi lên gò má em thoáng ửng hồng.
" Anh lại vẽ em nhé!"
" Không đâu, ngồi mỏi lẳm. Anh trả cát xê cho em nhé!"
" Ừ. Mà chúng ta xăm hình đôi đi. Xăm vào gáy ấy, tóc em dài sẽ che hết cả, chỉ mình anh thấy thôi"
" Lỡ sau này chia tay thì biết làm sao anh. Em không muốn ràng buộc đâu, còn phải đi nhiều nơi lắm mà"
"Ừ, em cứ đi đi, anh sẽ đợi mà. Đi bao lâu cũng được, bao xa cũng được, miễn là sẽ trở về."
" Có thật không?"
"Thật..." - tôi hôn em, nụ hôn đầu có vị ngọt lịm, dằng dai.
Tôi
chưa từng lo sợ em rời xa tôi. Còn bây giờ muốn sợ cũng không được nữa
vì em đã đi xa, rất xa rồi. Em đi vào một ngày tháng mười một trời rét
rất đẹp. Màu hoa tam giác mạch bạt ngàn trên cao nguyên năm đó đã đón em
ở lại vĩnh viễn, không để em trở về bên tôi, không cho tôi được nhìn
thấy em lần cuối. Em đi rất nhẹ như lúc bước vào cuộc sống của tôi nhưng
những dư âm để lại chẳng hề an yên như lúc em bước vào. Người ta yêu
nhau quá để được gì? Để khi xa nhau, yêu thương hóa nỗi đau dằn vặt,
khóa chặt và bóp nghẹt trái tim sao? Hay hóa trái tim ào sức sống thành
gai nhọn để làm xây xát nhau và làm đau người khác. ?
3. Mẹ tôi gọi điện đốc thúc về quê.
Về
quê lấy vợ, mẹ bảo thế - cái lời nhắc vô hiệu nhất trước giờ tôi từng
thấy. Tôi hay cười, nói lấp để mẹ cho qua. Mẹ biết là không thể cùm chân
tôi được. Tôi cười, tắt điện thoại rồi lại xách đồ ra khỏi nhà, leo lên
chiếc xe cà tàng, lại vi vu, lại vẽ.
Điểm dừng chân
của tôi là quán cafe của thằng bạn nối khố. Tôi lặng lẽ ngồi vào góc
quen thuộc, cái góc tôi đã ép nó dành riêng cho tôi, tôi tự bày biện rồi
treo bức tranh đẹp nhất tôi từng vẽ em. Không phải là ngẫu nhiên tôi
làm vậy vì chính cái góc này tôi quen em khi đến trao đổi kinh nghiệm vẽ
vời với một nhóm sinh viên. Chàng trai trẻ ngày ấy sống lắm mộng, yêu
em lắm ngọt ngào, coi em quá quan trọng như là hơi thở để khi em bất
chợt xa rời cứ mãi chới với không sao đứng lại cân bằng như lúc ban đầu.
Tôi
lặng ngắm em trong bức tranh vừa thay khung. Trong rất nhiều bức tôi vẽ
em, mái tóc luôn là điểm nhấn nổi bật nhất. Phải, luôn luôn là mái tóc.
Ánh mắt em mơ màng hun hút và đôi môi chờ trực nụ cười. Tôi nhớ em, nhớ
đến quặn thắt, tái tê. Kỉ niệm với em chẳng có gì, cả một bức hình,
chụp chung cũng không dù chúng tôi yêu nhau ba năm trờ, em không thích
chụp hình.
Hương cafe đen thơm lựng và bàn tay đưa qua trước mắt định tháo khung tranh xuống khiến tôi giật mình. Tôi vội vàng ngăn lại:
- Mày làm trò gì thế?
Thằng bạn lừ mắt nhìn tôi, buông tay rồi đắt li cafe đen xuống bàn, giọng hơi hằn học:
- Lại cafe đen, một ngày mày ngủ hai tiếng à?
- Ừ... - tôi lơ đễnh.
Nó lại thở dài rồi một thoáng lặng yên, nó tiếp:
- Sống nghệ sĩ quá làm gì, nặng tình quá làm gì để bây giờ phải khổ thế này.
- Mày không hiểu được đâu! - tôi cau mày.
-
Ừ, tôi chẳng hiểu. Tao chỉ biết có cái thằng khốn nạn nào đó từ khi
người yêu chết thì sống buông thả như con chó hoang. Yêu hết người này
đến người kia tưởng hạnh phúc lắm nhưng đêm đến thì nốc cafe cho thật
lực, vì sợ ngủ, hèn nhát trốn tránh rồi không mở lòng với bất cứ ai, cứ
muốn ôm mãi thứ đã qua rồi. - thằng bạn sổ một tràng còn tôi im lặng.
Thằng bạn thích Vi, tôi biết vậy.
4. Tôi trở về, mở cửa nhà thì thấy đèn đã sáng, là Vi đến.
Thoáng
nghĩ về cuộc trò chuyện với thằng bạn ban nãy, tôi thấy lòng nặng
trịch. Lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên để Vi đứng giữa cái ranh giới mơ
hồ này mà phải kiên quyết đẩy em trở về với cuộc sống của chính mình.
Nhưng Vi xuất hiện đã khiến tôi thay đổi nhiều lắm. Tôi ra ngoài thường
xuyên hơn, ăn uống đều đặn hơn. Khi một mình, tôi không còn những mối
tình chóng vánh mà khi ngập trong đó, tôi vẫn thấy mình cô đơn. Dù vậy
khi đứng trước Vi, tôi luôn thấy mình thật có lỗi và khó xử với em.
Tôi
cũng chợt giật mình. Đã hai tháng nay kể từ sau trận sốt kịch liệt đêm
đó, tôi không còn thấy em trong nhiều giấc mơ với mái tóc đen dài đến dị
thường. Em đến cạnh tôi, mảng kí ức không mập mờ, nhòe nhoẹt vì nước
mắt mà rất rõ ràng, tươi mới. Em cười với tôi, rất dịu dàng nhưng ánh
mắt đâu phải của em, cái ánh mắt dịu dàng hết thảy ấy, là của Vi, rõ
ràng là vậy.
Ngập ngừng chốc lát, tôi bước
vào nhà. Dụng cụ vẽ đã được xếp lại gọn gàng một góc. Mùi thức ăn và cái
vị thơm hơi đăng đắng của trà tâm sen ùa lên dễ chịu, Vi biết tôi ngủ
rất ít. Vi đứng cạnh giá vẽ, khe khẽ lật từng bức hình tôi vẽ em - cô
gái thuộc về kí ức ám ảnh. Tôi tiến lại, vừa gạt tay Vi vừa kéo giá vẽ
qua một bên:
- Em xem làm gì?
- Để xem chị ấy có gì khiến anh yêu điên cuồng đến vậy?
- Không có gì phải xem. Em xứng đáng được người khác tốt hơn anh nhiều lần yêu thương.
Tôi
đang cúi xuống xếp lại bộ đồ vẽ bỗng khựng lại, ra là Vi biết, chắc là
thằng bạn kể - tôi nghĩ thầm. Tôi đứng dậy, toan nhắc lại với Vi những
điều tôi đã nói rất nhiều lần nhưng khi bắt gặp ánh mắt em nhìn tôi trân
trân, giọng tôi nghẹn lại. Vi chặn đứng:
- Anh về muộn quá. Ăn cơm đi, đừng uống cafe nhiều quá. Em về đây, không chờ anh phải đuổi.
Vi bước ra cửa, chiếc đồng hồ báo 23h, tôi bất giác gọi em:
- Muộn rồi, để anh đưa em về.
Đó
là lần đầu tiên Vi nhận sự lo lắng của tôi dành cho em, có thứ gì đó
hơi khác lạ. Chỉ có đứng trước Vi, tôi mới chợt rũ bỏ cái vẻ dửng dưng
và bất cần đời. Có lẽ nào... Tôi không nghĩ nữa, chỉ thấy lòng an yên
lại như những ngày tháng cũ. Trong thoáng chốc, hình ảnh người con gái
với mái tóc dài chợt lướt qua. Người con gái mỉm cười nhìn tôi đèo Vi
trên quãng đường lặng tiếng còi xe, chỉ còn lại âm thanh của gió, của lá
xào xạc. Đường về nhà Vi dài hơn, rộng hơn, hơi gió cuối thu lùa lạnh
buốt, tôi không gỡ vòng tay ôm khi đến trước cổng nhà, Vi hôn tôi thật
khẽ. Vị hôn ấm áp dịu dàng, Vi khóc:
- Có lẽ đã đến lúc em nên bỏ cuộc rồi!
Bóng Vi quay đi, tay tôi vội níu:
-
Nếu có thể hãy tiếp tục yêu anh. Lời cầu xin của một kẻ ích kỉ nhất
đời, anh biết vậy. Có thể chưa phải bây giờ nhưng vào một ngày nào đó
anh nhất định yêu em, yêu trọn vẹn không nghi kị, anh hứa đấy!
Nước
mắt Vi rơi nhiều thêm, tôi ghì níu bờ vai em run rẩy. Tôi hôn em, vị
hôn chẳng quá ngọt ngào nhưng ấm áp, đủ thấy lòng an yên trở lại.
Nước mắt Vi mặn chát...
Một tình yêu mới bắt đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét