Hồng Hạnh và Bình Địa Mộc |
có người chẳng biết làm thơ
nhưng len lén đọc rồi xơ xót tình
mỗi mai lên bấu cửa nhìn
nắng từng sợi trải muôn nghìn phương anh
lẫn vào mây vẹt xa xanh
ý thăm thẳm những lời lành lặng trao
nghe câu lục láy vận vào
trong câu bát nỗi niềm trào dâng trưa
người kiêu bạc bước chân vừa
chạm đò ngang bến sông đưa tiễn chiều
giọt hoàng hôn rắc mịn đều
màu thơ nhuộm thẩm quạch rêu tháp buồn
đêm về giấu mảnh trăng suông
giữa lời yêu ướt mềm vuông khăn hồng
sợ cầm tay chữ bềnh bồng
bay về hết phía đàn ông vô hình
có người chẳng biết thơ mình
làm đau đáu ngọn nến linh lang kìa
thả hồn chỗ dấu phẩy chia
cách hai từ nhớ thương khuya khoét tròn ...
Sài Gòn, cuối tuần thứ 3 tháng 3.2013
Bình Địa Mộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét