DI THƠ CỦA CỤ QUANG MINH :
Bà già đi lượm mù u,
Bỏ quên ống ngoáy chổng khu la làng:
Bớ hỡi làng ơi, ống ngoáy tôi
Quân gian nó cướp mất đâu rồi!
Mù u tôi lượm bên vườn quýt,
Chày cối nó mò gốc gáo đôi.
Nhịn đói cả ngày còn sống được,
Ghiền trầu nửa bữa chết đi thôi...
Leng keng xét lại, còn trong túi,
Lẩm cẩm, già nôn khúc khích cười.
QUANG MINH
BÀI HỌA CỦA MINH TÂM
Bà già đi lượm mù u,
Bỏ quên ống ngoáy chổng khu la làng:
Ống ngoáy nơi nào, chỉ giúp tôi...
Có ai chơi xấu lấy đi rồi!
Trầu xanh mềm mượt nằm cô lẻ,
Cau trắng nồng nàn đợi có đôi.
Răng cỏ không còn, nhai chẳng được,
Đồ nghề đánh mất, nhịn mà thôi...
Sờ tay vô túi nghe cồm cộm,
May quá còn đây, thích chí cười
MINH TÂM
BÀI HOẠ CỦA QUỲNH HOA
Bà già đi lượm mù u,
Bỏ quên ống ngoáy chổng khu la làng:
Trời ơi bạn thiết của đời tôi !
Ống ngoáy thương yêu bị trộm rồi
Nhớ lúc trầu xanh tiêm thắm lá
Thèm khi cau nghĩa quệt thành đôi
Thiếu tình ý ngọt còn qua được
Vắng chất vôi nồng chịu chết thôi
Tìm đổ mồ hôi, la khản tiếng
Giở thùng thấy bậu, ngẩn ngơ cười.
TT.QUỲNH HOA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét