Thy Lệ Trang |
ĐÀ LẠT TÌNH BUỒN
(Họa bài thơ cùa anh Trầm Vân)
Chút sắc vàng của Dã Qùy
Cộng thêm chút nắng xuân thì trên môi
Cho em rạng rỡ môi cười
Cho anh mãi ngắm mây trôi quên về
Xuân Hương với ánh trăng thề
Tình như trang giấy trọn bề tinh khôi
Đồi Thông mưa bụi rơi rơi...
Sánh vai nhẹ bước, bồi hồi đôi tim
Hồ Than Thở nắng chưa lên
Sương mù bao phủ, dịu mềm trời Xuân
Anh đi, bỏ lại sau lưng...
Hàm Nghi dốc cũ, bâng khuâng đêm dài
Em nghe buồn nặng trên vai
Thả theo giòng nước, miệt mài chờ trông
Doành Câu chiếc lá mong manh
Khác gì Cung Nữ góp, dành tàn hơi
Vườn Xuân hoa lá đâm chồi...
Bướm đa tình đã ... một trời ... xa bay...
THY LỆ TRANG
ĐÀ LẠT NGHIÊNG TÌNH
Em về nghiêng cánh Dã Quỳ
Áo vàng bay gió thầm thì bờ môi
Vàng lên lấp lánh nụ cười
Mù sương Đà Lạt thả trôi chiều về
Con đường mây xõa tóc thề
Cành hoa Cúc trắng bốn bề tinh khôi
Xít xoa cái lạnh bồi hồi qua tim
Dốc cao dốc ngược đường lên
Chào cô sơn cước môi mềm nụ xuân
Ché em gùi ở sau lưng
Gùi tình ai đó bâng khuâng đường dài
Hồ Xuân Hương sóng kề vai
Cà phê góc phố miệt mài ngồi trông
Bên hè Phượng Tím tím lòng
Nhẹ rơi sắc nhớ vào trong ly tình
Triền đồi ngọn cỏ mỏng manh
Áo len em mặc để dành làn hơi
Thổi cho mặt đất đâm chồi
Ngàn hoa rạo rực ngát trời hương bay.
Trầm Vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét