BÀI XƯỚNG:
TÌNH RIÊNG
Mình em góp nhặt mảnh tình riêng
Ngày tháng chưa vơi những muộn phiền
Sáu khắc mơ màng... sầu chất ngất...
Năm canh tỉnh giấc... lụy triền miên
Thề xưa trọn kiếp... toàn gian dối
Nguyện cũ ngàn đời ... chỉ đảo điên
Đã biết lòng người là thế đó
Sao còn ray rứt mãi chưa yên!
THY LỆ TRANG
BÀI HỌA:
TÌNH RIÊNG
Một đời ôm ấp nỗi buồn riêng
Khoắc khoải ngày qua dạ luống phiền
Ký ức xưa kia còn thổn thức
Niềm đau thuở ấy mãi liên miên
Tưởng đâu chung thủy người yêu dấu
Khổ nổi tình si kẻ dại điên
Số phận an bày đành lận đận
Từ nay quên hết đặng bình yên
THANH TRƯƠNG
ƯU PHIỀN
Cuộc sống tình duyên lắm chuyện riêng
Niềm vui lẫn lộn những ưu phiền
Ngày đêm thổn thức mơ màng suốt
Sáng tối trở trăn ước mộng miên*
Lắm lúc quên đi - lòng thoải mái
Nhiều khi nhớ lại - dạ như điên
Thôi đành chấp nhận đời là thế
Số phận an bày để được yên
HOÀNG TỪ
*Ước mong, mộng mị triền miên
HÃY QUÊN ĐI
"Góp nhặt" làm chi để giữ riêng
"Chưa vơi" chuyện cũ chỉ mua phiền
"Mơ màng" tiếc nuối thêm sầu thảm
"Tỉnh giấc" thương gì để lụy miên?
"Trọn kiếp" ghi sâu còn mắc dại
"Ngàn đời" nhớ mãi có mà điên
"Lòng người" bội bạc thường như vậy
"Ray rứt" đeo hoài, chẳng tịnh yên
LƯƠNG THẾ HÙNG
AN ỦI
Khuyên ai vướng phải mối sầu riêng
Chớ có suy tư-não dạ phiền
Trúc úa tìm mai-thay thế tiếp
Lan phai kiếm cúc-đổi liên miên
Thương hoài tình cũ-là thương dại
Nhớ mãi nghĩa xưa -ấy nhớ điên
Bão tố qua rồi trời lại sáng
Cuộc đời lập lại-sống bình yên
ĐỘC HÀNH
CÕI MUỘN PHIỀN
Sầu muộn đong đầy một cõi riêng
Người đi để lại nỗi ưu phiền
Sớm mai,chim hót- mơ câu nói
Đêm tối, trăng soi- nhớ giấc miên
Nát bút đề thơ, lời gượng gạo
Mềm môi nốc rượu ,trí cuồng điên
Nhủ lòng bỏ hết đừng suy nghĩ
Mà vẫn loay hoay dạ chẳng yên
SÔNG THU
NỖI LÒNG
Canh cánh bên lòng nỗi nhớ riêng
Nhân sinh thế tục lắm ưu phiền
Duyên xưa nhắc mãi -buồn dai dẳng
Nợ cũ khơi hoài- khổ lụy miên
Thuở ấy than thân không tỉnh táo
Giờ đây trách phận ́quá rồ điên
Em ơi! Quẳng gánh lo vui sống
Thanh thản tâm hồn thế mới yên.
NHƯ THU
NIỀM RIÊNG
Trăng khuya lẻ bóng gợi niềm riêng
Lắng đọng tâm can với nỗi phiền
Sầu buổi chia uyên còn mãi mãi
Hận ngày rẽ thúy vẫn liên miên
Buồn cho thế sự nhiều gian trá
Thương bởi tình đời lắm loạn điên
Cố sống hồn nhiên quên chuyện cũ
Sao lòng khoắc khoải ,chẳng bình yên.
TRẦN VĂN HẠNG
GÁC SỰ ĐỜI
Gác thượng thiền tâm một cõi riêng
Chẳng màng thế sự lắm ưu phiền
Chiều về xếp tính đừng suy tưởng
Tối đến buông toan hết mộng miên
Chụp giật cho nhiều gây nghiệp chướng
Bon chen càng lắm chuốc khùng điên
Mặc ai chìm đắm vòng danh lợi
Bỏ quách đua đòi sẽ tịnh yên
VÕ LÀNG TRÂM
RIÊNG CHUNG
Có cái chung rồi hé nét riêng
Đời vui nhộn đó đến buồn phiền
Chưa đầy khao khát ôm triền mộng
Chả đủ mong cầu trải lạc miên
Nào muốn từ thân tình xáo xát
Không mong tự thể ý cuồng điên
Kéo rèm thôi thế nhân thành bướm
Trang tử cùng ta lặng cõi yên
VÕ SĨ QÚY
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét