SĨ CHƯƠNG |
Kính tặng bác: Hồng và em Thúy
Buồng cau sau vườn mẹ hái
Ngày cưới em anh ngại đến nhà
Mẹ chỉ mình em tuổi già đơn lẻ
Em lấy chồng mẹ cũng đi theo
Hôm tháng chạp anh về thăm lại
Không thấy hai người bóng ngã bờ tre
Anh thương em ngại không dám nói
Bởi anh nghèo tay trắng phận long đong
Mẹ thường bảo anh là con rể
Nên thương em cố dấu tận lòng
Sợ muối dưa làm gầy dáng ngọc
Sợ quê mùa làm giảm dung nhan
Nên ngại ngùng lời đâu dám tỏ
Để cau vườn đón gió phương xa
Bây giờ em vợ người ta
Còn anh bóng lẻ vào ra một mình
Hỏi trăng trăng mãi làm thinh
Gió ơi ! gió cũng bất bình làm nghơ
Dòng xuôi , xuôi đến bao giờ
Gặp người năm củ đứng chờ vườn xưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét