Lê Hoài Phương |
ĐỐI DIỆN
Những phút suy tư, đối diện cuộc đời ...
Có cả buồn, vui ... có cả khóc, cười
Có cả người thương, và cả kẻ giận
Có cả biển trời cũng đối diện tôi.
Lòng mình đây cũng có lúc đìu hiu
Có lúc mênh mang như một cánh diều
Cũng có lúc bỗng thấy mình rắn rỏi
Đối diện mình! tôi cũng sợ chính tôi.
Bởi lẽ cuộc đời là một cuộc chơi
Mà nhân vật chính đôi khi thành phụ
Lý lẽ cuộc đời học hoài chẳng đủ
Học suốt đời mà vẫn ĐÚP mãi thôi
Đối diện mình! Tôi giận bản thân tôi
Sao eo hẹp với đời mình nhiều thế
Sao không là cánh buồm nơi sóng bể
Vượt trùng khơi, về tận cuối chân trời.
Như mây kia lang thang khắp bầu trời
Thênh thang mãi biết chi màu nắng nhạt
Như lá như cây sinh từ lòng đất
Lại một thời trổ lá với đơm bông.
Những riêng tư những thầm lặng trong lòng
Hãy như chim thoát ra từng khúc nhạc
Như hải âu vút qua làn sóng bạc
Như lạch buồn ra bể cả mênh mông
Như dòng sông hướng thẳng ra bể đông!
Như tia sáng trong sớm mai trên biển
Tôi phải đến! Tôi phải đi! Dẫu muộn.
Đối diện tôi rồi! Lòng ấm áp thêm.
THỨ BẢY NẮNG
Ồ! Thứ Bảy! Trời nghiêng sắc nắng
Trời sang xuân! Đúng thật đã xuân.
Lòng mình bỗng chợt bâng khuâng
Chuyền cành chim hót ...
Đầy sân nắng vàng ...
Nhìn kìa nắng rải tràn hoa thắm
Tuyết tan rồi, nhường nắng về đây.
Vui đời ánh mắt mơ say
Ghi dòng cảm xúc thơ này tặng anh!
Anh nhìn xem lá xanh gọi nắng
Rũ sạch rồi tuyết trắng đêm qua
Ghé tai em nói thật thà:
Yêu xuân, yêu nắng,
như là ... yêu anh!
LHP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét