em ra đường áo len vàng
trời se se lạnh phía hàng cây nghiêng
trời se se lạnh phía hàng cây nghiêng
chợt vô tình gió bung biêng
thổi bâng quơ sợi tóc riêng tư chiều
có dường như giọt nhỏ đều
li cà phê quán cóc nghèo quanh năm
một đàn ông mắt xa xăm
dõi hoàng hôn nhuộm tím thăm thẳm trời
cành mai vàng nở cánh rồi
dăm ba lá nõn nà mời mọc xuân
chị ngồi tay nhỏ nhắn cầm
bóng hiu hắt ngã xuống tầm tả đông
ba người một gánh hát rong
nhẹ tênh câu vọng cổ vòng thời gian
tình anh bán chiếu mênh mang
bỗng phiên chợ cuối năm bàng hoàng đau
giật mình nghe tiếng còi tàu
thả bâng khuâng lững lơ sau mười giờ
chạy nhanh về quảng ngày thơ
mẹ rằng áo mới đang chờ kết khuy ...
Bình Địa Mộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét