Thứ Hai, 8 tháng 4, 2013

Hoàng Đình Chiến - TÔI ĐI GOM GIÓ


Nhà báo nhà thơ HOÀNG ĐÌNH CHIẾN vừa gởi tặng VNQT tập thơ LỤC BÁT CÁNH DIỀU, tập thơ thứ tư của anh,  gồm 70 bài thơ mà anh “gom” lại từ các báo mạng, tập san và bạn bè. VNQT xin trân trọng giới thiệu Lục Bát Cánh Diều và bài tựa của tác giả.

Hình bìa 1 tập thơ LỤC BÁT CÁNH DIỀU, tác gỉả Hoàng Đình Chiến,
NXB Thông Tin, 2012


TÔI ĐI GOM GIÓ

Đi giữa mênh mông đất trời, mênh mông cung bậc lòng người, biết bao là gió. Gió từ đồng cạn đồng sâu, gió từ biển cả, gió từ đại ngàn, gió mồ côi hay gió giông bão. Gió sau cơn thịnh nộ đất trời hay gió phía sau mảnh đời mỗi người … Tôi cất công gom hết lại. Đời một con người khi đã sang bên kia dốc, thường hối hả muốn làm một cái gì đó trong cuộc viễn du cuối cùng.

Tôi có anh bạn nhà báo. Sau 35 năm với ngòi viết, những dòng tin, những bài phóng sự, nghị luận … rải rác trên các báo nhiều vô kể. Anh bỏ công hàng năm trời, mày mò sưu tìm để ra cuốn cách dày cộp in lại tất cả bài viết của mình. Không gì ngoài ý nghĩ để lại cho mai sau những dấu ấn của mình. Có người chê anh cuối đời lẩm cẩm. Có người khen anh hay hay …

Tôi làm thơ không nhiều nhưng rải rác từ thời còn là học sinh trung học. Thời sinh viên đã có thơ đăng báo. Tôi làm thơ giữa giảng đường, trên đỉnh Trường Sơn, vùng cao Lũng Cú, đất mũi Cà Mau hay Phú Quốc đảo ngọc … Đời làm báo cho tôi đi nhiều. Những bài thơ cứ dày lên theo năm tháng. Nhưng, tôi có cái tật không để ý lưu giữ. Ngoài những tập đã in, giờ tôi tiếc nuối muốn gom chúng lại. Vô cùng khó khăn như đi gom gió vậy. Thật may mắn là ý tưởng đã một phần thành sự thật.

Một người bạn định cư bên Úc, vào một ngày cuối tuần bỗng gọi về, báo tin đọc được trên mạng những bài thơ của tôi. Nhờ vậy đã có số điện thoại mà liên lạc sau bao năm vắng bặt tin nhau. Trong những bài thơ bạn tôi điểm lại, có bài tôi làm cách nay ngót 40 năm mà tôi đọc lại cứ ngỡ không phải của mình. Một trang điện tử của một huyện vùng biên Thất Sơn (An Giang) hẻo lánh giúp tôi tìm được bài thơ tưởng đã rơi vào quên lãng. Và nhất là trên Tập san Văn hóa Nghệ thuật của huyện miền núi Quỳnh Hợp (Nghệ An), với một quý/số, giúp tôi tìm lại đứa con tinh thần thất lạc hàng chục năm.

Và như thế, những vần thơ như cánh diều cứ bay lên, bay lên trong một chiều triền đê no gió.

Những sợi gió mong manh có mang đến cho bạn đọc phút giây tĩnh lặng và suy tưởng về cuộc đời.

HOÀNG ĐÌNH CHIẾN
hoangdinhchien48@yahoo.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét