Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

XA NHAU KỶ NIỆM DÒNG NÀY - Dương Thế Kinh Luân


Tốt nghiệp Đại học với bằng kỷ sư xây dựng, có việc làm trong một công ty xây dựng lớn tại miền Trung, lấy vợ là một bác sĩ tại một bệnh viện ở trung tâm thành phố Đà Nẵng, tập tành làm thơ viết văn, cuộc đời của Dương Thế Kinh Luân - con trai nhà thơ Thế Lộc – quả là may mắn và  hạnh phúc mà không phải thanh niên độ tuổi 30 nào cũng có được. Thế nhưng ông trời thương không trót, cách đây đúng một năm, vào ngày 8 tháng Chạp năm Tân Mão, một tai nạn giao thông đã cướp mất cậu con út của nhà thơ Thế Lộc, để lại nỗi đau đớn vô hạn cho gia đình anh và nỗi tiếc thương cho bạn bè và đồng nghiệp, để lại hạnh phúc dở dang cho người vợ đang mang thai đứa con đầu lòng vừa tròn 8 tháng.

Nhân ngày giỗ đầu của Dương Thế Kinh Luân (ngày 8 tháng Chạp năm Nhâm Thìn), nhà thơ Thế Lộc gởi đăng hai tác phầm đầu tay và cũng là cuối cùng của người con quá cố của anh. VNQT xin chia buồn cùng nhà thơ Thế Lộc và trân trọng giới thiệu.


Dương Thế Kinh Luân


XA NHAU KỶ NIỆM DÒNG NÀY

            Hè! tiếng gọi quen thuộc của tuổi học trò, mỗi lần nhắc đến ai cũng vui mừng, phấn khởi vì mình có thể thư giản, vui chơi thỏa thích để trút bỏ mọi ưu phiền trong lòng cũng như trong học tập. Nhưng sao hè này mình chẳng muốn nó đến chút nào, làm sao mình có thể cản được, thời gian mà ! Nó trôi đi một cách phũ phàng và sẽ không bao giờ trở lại. Mình biết hè đến cũng là lúc mình, các bạn và thầy cô phải xa nhau mãi mãi, mình không muốn những gì bao năm có được bây giờ lại tan biến tất cả: Thầy, cô, bạn bè, tuổi học trò ư? Không, mình không đủ can đảm để lĩnh nhận sự thật ấy. Bao năm cùng bạn bè sống chung trong một mái trường, cùng nhau san sẻ mọi biến cố, dù trong mọi hoàn cảnh vui hay buồn thì bây giờ bỗng phút chốc trắng tay, mình không còn oán trách ai, mà chỉ trách tạo hóa hay trêu ngươi, thường trái ngược với cuộc đời. Bây giờ còn đây những gương mặt, cử chỉ, điệu bộ, mình phải biết trân trọng vì bước chân ra trường sẽ là mất nhau, không biết sau này sẽ như thế nào, nếu như năm năm, mười năm rồi hai mươi năm sau trong cuộc sống bận rộn, hối hả xuôi ngược của cuộc đời mình có thể gặp lại các bạn không? Có rảnh để ngồi lại hàn huyên nói chuyện, tán gẩu như ngày xưa không? Hàng loạt câu hỏi cứ tuôn ra, mình không biết, mình phó mặc tất cả, mình tự để cho thời gian trả lời. Nhưng mình vẫn mong và hy vọng các bạn một điều là vẫn luôn nhớ đến ngôi trương Hồng Đức nơi đã dạy cho chúng mình những tri thức để bước vào đời và cũng là nhịp cầu cho chúng mình quen nhau.
                        Ba năm là dài hay ngắn
                        Sao bỗng thẫn thờ giây phút chia tay
         Một việc nữa mà mình vẫn luôn giấu giếm bấy lâu nay, mình để nó trong tận trái tim này của mình, mình cảm ơn cô chủ nhiệm lớp 12/3 cô Nguyễn Thị Trinh, người đã tận tụy dẫn dắt và luôn có mặt kịp thời để giúp đỡ mình trong những tháng ngày qua,. Lúc ấy mình cảm thấy như một luồng hơi ấm của một người Mẹ dịu hiền. Bây giờ nghĩ lại mình thật có lỗi với cô, mình đã làm cho một người Mẹ phải buồn về đứa con ngỗ nghịch. Bao lần mình đã phạm hết sai lầm nầy đến sai lầm khác, nhưng cô vẫn từ tốn phân tích lời hay lẽ phải. Nhưng cũng có lúc cô chỉ buồn và lặng lẽ làm thinh, mình biết lúc cô lặng lẽ cũng là giây phút cô buồn nhất, cũng nhờ những lời trách móc, sự lặng lẽ buồn của cô đã làm cho đứa con này thay đổi.
       Cô ơi, nhờ cô mà em đã thay đổi, những lời này thật sự thốt ra từ đáy lòng của em, em không dối trá, em không muốn lời thú tội của một người con nói ra khi đã quá muộn màng. Em không định nói ra nhưng không nói sẽ không còn cơ hội nào để tỏ bày nữa. Có ai đó đã nói rằng "Nghề giáo như một nghề chèo đò, mỗi năm là một chuyến đò chở khách qua sông". Nhưng riêng em thì em không nghĩ như vậy. Dù sao đi nữa, bên em vẫn vang vọng tiếng của cô như lời nhắc nhở, bài giảng của cô như chắp cánh ước mơ cho em bay khỏi vùng trời cổ tích. Có những lúc lặng thầm em ngắm vầng trán cô đọng lại những nếp nhăn ... Tuổi thơ em như ánh trăng rằm, sao thấy được nỗi lòng cô cùng năm tháng. Đã đi qua một thời gian em đã lớn, bài học đầu tiên em hiểu được Thầy Cô. Lời giải đáp cho em không còn là ẩn số mà cả tấm lòng của gió, em gởi lòng mình thương kính đến Cô yêu .

DƯƠNG THẾ KINH LUÂN
Trích DƯ ÂM tuyển tập thơ văn lớp 12/3 trường PTTH HỒNG ĐỨC  năm 1999.


CON KHÔNG QUÊN

Ngày tôi về em ra đầu ngõ đón
Nước mắt lăn dài vai nhỏ run run
Em kể lể trong từng cơn nấc nghẹn
Mẹ qua đời giữa đêm lụt vừa qua

Xác Mẹ trôi theo cơn lũ băng nhà
Rồi vướng lại nơi hàng tre cuối xóm
Mấy ngày sau nước đi, xác Mẹ sạm
Dân làng mình chôn Mẹ đậm tình thương

Cơn lũ đi qua như bải chiến trường
Nhưng tình quê hương còn cao hơn lũ
Em lớn lên làm người dân xứ Quảng
Ngàn đời không quên nghĩa xóm tình làng.

DƯƠNG THẾ KINH LUÂN
(Trích Đặc san ĐỨNG TRÊN ĐỈNH LŨ, trang 130, do Ban Tuyên Giáo Thành Ủy và Hội Văn Học Nghệ Thuật TP Đà Nẵng xuất bản tháng 01 năm 2000 .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét