Tác giả LÊ TRANG |
ĐÊM ĐÊ MÊ
Lê Trang
Trăng lõa thể
Biển lập lòa
Sóng ngước
Rướn cổ cao
Hôn mềm mượt…
Ngực trăng trần…
Biển ạt ào rũ bọt sóng
Khỏa thân
Gieo ngây ngất rực nồng trong nhịp thở
Gió, mây và sao trời lấp ló
Cũng cháy tràn những cảm xúc ứa trào dâng
Trăng lâng lâng
Tỏa men tình rạo rực
Vòng ngực căng cháy lên hừng hực
Thiêu đốt đêm thâu
Sóng mắt nâu
Biển gợi tình tha thiết
Quấn riết
Trăng biển vỡ òa
Vắt kiệt
Đê mê…
L.T.
(Thơ đăng trên Tạp chí Tiếng quê Hương, trang Thơ Trẻ)
Lời bình: Châu Thạch
Nếu ta nhìn thấy “Trăng nằm sòng sõi trên cành liễu/ Đợi gió đông về đễ lã lơi” và “Ô kia bóng nguyệt trần truồng tắm/Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe” (thơ Hàn Mặc Tử) là một cảnh trăng lõa thể tuyệt vời, nhưng đó chưa phải là phút giây gió về cùng trăng ân ái. Sau Hàn Mặc Tử, “Đêm Đê Mê” thơ Lê Trang tiến xa hơn một bước, đã cho trăng và biển đắm mình đê mê trong phút giây ân ái:
Tác giả CHÂU THẠCH |
Trăng lõa thể
Biển lập lòa
Sóng nước
Rướn cổ cao
Hôn mềm mượt…
Ngực trăng trần…
Rõ ràng trăng đã thoát y phơi cả bộ ngực trần và biển đương rướn mình lên hôn vào bộ ngực thanh tân kia.
Sáu câu thơ đầu của khổ thơ là một bức tranh tả chân, có tác dụng làm cho người đọc cuốn hút vào khung cảnh gợi tình bày ra trước mắt. Trăng và biển đã hóa thành hình ảnh người với người ân ái cùng nhau. Tuy nhiên hình ảnh thấy được không chứa đầy dục tính mà chứa đầy nét hùng vĩ bao la của trời cao và biển rộng.
Đọc sáu câu thơ ngắn, không ai không thấy được trăng tròn vành vạnh, sáng trong và hấp dẫn như làn da trên ngực người con gái, không ai không thấy được hơi thở hổn hển của biển từ con sóng nước rướn mình lên, và không ai không thấy da thịt mình cũng căng lên như đang nhìn ai đó ân ái cùng nhau. Tuy thế thơ không làm cho linh hồn con người chìm trong dục vọng mà thơ đã làm cho linh hồn người đọc thoát bay cao lên cõi trăng thơ mộng, cõi biển bao la và cõi tình thanh tao tinh khiết
Qua khổ hai của bài thơ, hình ảnh càng thêm khêu gợi vì biển cũng khỏa thân và mây, gió, sao trời cũng căng phồng da thịt vì nhìn thấy cảnh ái ân:
Biển ạt ào rũ bọt sóng
Khỏa thân
Gieo ngây ngất rực nồng trong nhịp thở
Gió, mây và sao lấp ló
Cũng cháy tràn những cảm xúc ứa trào dâng
Như vậy không chỉ có giới hạn giữa biển và trăng, mà men tình đã lan ra làm phập phồng khắp cả bầu trời. Biển và trăng đang đắm đuối truy hoan và cả vũ trụ cũng miên man trong phút giây kỳ lạ. Qua thơ, con người cũng cảm thấy thần kinh tê rần, đường máu nóng ran.
Tất nhiên trời đất là vô tình, nhưng chính nhà thơ hửu tình đã làm cho trời đất cũng biết truy hoan, đã phổ linh hồn mình cho trăng, cho biển, cho sao, cho mây và cho gió, và chính cái cảm xúc cháy lên, trào dâng đó không phải là cảm xúc của vạn vật mà từ nội tâm tác giả, loan ra theo cái nhìn lên, cao rộng giữa bầu trời. Điều đó càng thể hiện thêm trong tiếp nối của bài thơ:
Trăng lâng lâng
Tỏa men tình rạo rực
Vòng ngực căng cháy lên hừng hực
Thiêu đốt đêm sâu
Sự tưởng tượng của nhà thơ thật là cao vợi. Cái vòng ngực tỏa men tình và men tình như ngọn lửa vô hình thiêu đốt cả đêm sâu.
Như vậy,“Đêm sâu” theo thơ đã trở thành hửu thể sống, bị vòng ngực của trăng cuốn hút làm cho đam mê rạo rực. Như vậy, tất cả bầu trời có trăng sao, biển gió, mây và cả bóng đêm bao la rộng lớn đều trở thành hửu thể biết yêu, và trở nên có linh hồn biết cảm xúc như người.
Cuối cùng trăng và biển đã rùng mình đạt được cái khoái lạc tận cùng của giây phút ái ân:
Sóng mắt nâu
Biển gợi tình tha thiết
Quấn riết
Trăng biễn vỡ òa
Vắt kiệt
Đê mê …
“Quấn riết/ Trăng biển vỡ òa” phải chăng là nhập vào nhau thành một đễ vỡ òa ra vì cảm xúc đê mê trong phút giây tuyệt đỉnh. Trời đất trong thơ như vậy không còn là vô tình, mà nó đã có linh hồn như con người nhưng không mang bản chất nhỏ nhoi như con người mà nó tuyệt vời làm sao, như có thần tánh trùm lên không gian, thời gian cao rộng biết nhường nào!
Theo Kinh Thánh, ngày xưa khi Đức chúa Trời dựng nên trời đât. Ngài chỉ nghĩ đến sông, biển, trăng sao thì tự nhiên có sông, biển, trăng sao. Ngài không nghĩ đến sông, biển, trăng sao có linh hồn. Giá như ngày đó, Ngài cũng nghĩ như nhà thơ trẻ Lê Trang với bài thơ “Đêm Đê Mê” cho trăng, biển cũng có linh hồn quấn quit yêu nhau đến “Ngây ngất rực nồng trong nhịp thở” đến “Cháy lên hừng hực thiêu đốt đêm sâu” thì con người và vũ trụ ngày nay ắt là sẽ khác đi nhiều.
Tác giả Lê Trang quả là một nhà thơ lãng mạn tột cùng. Với trí tưởng tượng Lê Trang đã làm cho những cảm xúc trong con người bé nhỏ loang ra, thấm sâu vào vạn vật, làm cho cả vũ trụ cũng trở thành có thớ thịt, có đường gân để hưởng thụ khoái cảm tuyệt vời của tình yêu đê mê và đắm đuối .
“Đêm Đê Mê” là một bài thơ hay của một nhà thơ trẻ.
Châu Thạch
truongvantran@hotmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét